Ở chỗ chúng tôi có một tập tục kì lạ, đó là trong đám cưới của cặp đôi đồng tính thì người trai bên đàng ngoại phải đeo khăn voan che kín mặt mũi. Người chồng tương lai sẽ đến đón vợ mình đưa về nhà rồi mới được phép tháo khăn, sau đó hai người cùng nắm tay đến lễ đường thì đám cưới mới chính thức bắt đầu.
Sở dĩ có tập tục như vậy bởi các cụ ngày xưa ở chỗ tôi có quan niệm cổ hủ rằng đ.ồng tính là một căn b.ệnh, những người đồng tính là bị q/uỷ ám, nếu người đồng tính lấy nhau sẽ bị q/uỷ gi.ết. Vì thế một người con trai trong cặp đôi đó phải đeo khăn voăn mặc váy cưới giả làm cô dâu để đ/á/nh lạc hướng q/uỷ, tránh bị q/uỷ để ý. Lâu dần tập tục này vẫn được lưu truyền cho đến ngày nay, sau bao lần sửa đổi thì nó trở thành nét đẹp trong phong tục quê tôi. Đỡ hơn chút là ngày nay chỉ cần đeo khăn voăn chứ không cần mặc váy cưới giống hồi xưa nữa.
Đám cưới của tôi và em trai được tổ chức trong cùng một ngày theo đúng tập tục trên.
Lễ đường trang hoàng rực rỡ, những bó hoa to nở rộ, pháo bông b/ắn đì đùng, những tràng pháo tay vang lên liên tục của những người họ hàng đến dự.
Giữa những tiếng chúc mừng ồn ã, hai nhân vật chính nắm tay nhau, nhìn nhau cười hạnh phúc rồi cùng sánh bước lên bục sân khấu.
Giữa tràng pháo sáng rực và nụ cười âu yếm của cha mẹ, cặp đôi ôm lấy nhau và trao cho đối phương nụ hôn ngọt ngào.
Trong bầu không khí náo nhiệt này, tôi lại không thể vui nổi.
Bởi vì hai người kia, một người là bạn trai tôi yêu bốn năm, một người là em trai của tôi.