Thật ra trong lòng tôi vừa xúc động vừa buồn cười.
Các vai phụ đ/ộc á/c trong tiểu thuyết đúng là có chung một đặc điểm: đẹp, giàu, quyền lực, mà còn được cưng chiều đến trời cao.
Tôi nhớ gia đình nguyên chủ tuy không giàu bằng nhà họ Hạ, nhưng cũng thuộc hàng trung thượng lưu, tài sản mấy chục tỷ là có thật. Tác giả để nguyên chủ sinh ra trong gia đình chỉ có một đứa con trai, không họ hàng rắc rối, ba mẹ lại thương con hết mực, chuẩn bị sẵn người giúp quản lý công ty, chỉ chờ nguyên chủ thừa kế.
Giàu có, quyền thế, là con một, không phải đi làm —
Cuộc đời này đúng là giấc mơ tôi còn chẳng dám mơ.
Ba tôi bị nước mắt tôi làm cho bối rối, cuối cùng mềm lòng dỗ:
“Thôi được rồi, đừng khóc nữa. Ba nói c/ắt tiền tiêu vặt chỉ là dọa con thôi. Sau này về sớm một chút là được, ba chỉ là lo lắng cho con thôi.”
“Vâng! Con hứa sau này sáu giờ sẽ có mặt ở nhà, tuyệt đối không để ba phải lo!”
“Ừm… cũng không cần sớm thế đâu.”
Tôi vẫn kiên quyết: “Phải thế chứ ạ!”
Tôi ôm lấy ông, khóc lóc một hồi, rồi bị ba đuổi lên phòng ngủ với lý do “mai ba còn đi làm sớm”.
Nhìn căn phòng to gấp đôi chỗ tôi ở trước lúc xuyên vào đây, tôi liền sung sướng đến mức nằm mãi không ngủ được.
Nghĩ lại kết cục của nguyên chủ — vì ham “ăn thịt thiên nga” mà tự đẩy mình đến chỗ tan cửa nát nhà — tôi quyết định: từ nay phải tránh xa cặp đôi chính càng xa càng tốt.
Sáng hôm sau, chú Lâm đưa tôi đến Đại học A.
Lúc tôi vào lớp, cả Lâm Nhiễm lẫn Hạ Vân Hành đều chưa thấy đâu.
Theo nguyên tác thì giờ này hai người đó chắc đang tâm tình thắm thiết, bồi dưỡng tình cảm với nhau rồi mới phải.
Nhưng tối qua hai người họ lại chẳng có “lửa bén rơm khô” gì cả, không hiểu sao hôm nay vẫn chưa tới trường.
Thôi, chuyện của họ tôi lười quan tâm — chỉ cần họ cứ dính lấy nhau, đừng tới làm phiền tôi, để tôi an tâm hưởng phúc là được.
Tối qua thức khuya quá, tôi gục xuống bàn ngủ một mạch đến tận trưa.
Tỉnh dậy tinh thần phơi phới, tôi rủ mấy anh em ra căn tin ăn trưa.
Vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị trải nghiệm cái skin mới m/ua, bỗng một cái bóng đổ xuống bàn tôi, ngay sau đó là một chiếc thắt lưng bị ném “bịch” lên mặt bàn.
“Quần cậu rộng vậy không sợ tuột à?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, thành thật đáp:
“Ờ… hơi hơi.”
Tiếng cười khẽ vang lên bên cạnh.
Tôi ngẩng đầu lên, mới nhận ra người đứng đó là Hạ Vân Hành.
Trên mặt hắn treo nụ cười trêu chọc, ánh mắt chứa đầy ý giễu cợt.
Tôi lại liếc sang chiếc thắt lưng — không sai, chính là cái thắt lưng hôm qua hắn đ/è tôi lên tường rồi gi/ật đi đấy.
Hạ Vân Hành mang nó đến đây làm gì?
Còn ném giữa chốn đông người thế này, là có ý gì?
“Chuyện tối qua, cảm ơn cậu. Nếu không phải cậu đưa tôi đến bệ/nh viện, e là tôi đã phạm phải sai lầm lớn rồi.”
Hở?
Nhân vật chính trong truyện bị chuốc th/uốc mà còn biết mình “suýt phạm sai lầm lớn” sao?
Thật hiếm thấy nha~
“Không có gì, chuyện nhỏ thôi. Đều là bạn học cả, giúp nhau là chuyện nên làm.”
“Chỉ là bạn học thôi sao?”
“Không thì còn gì nữa?”
Hạ Vân Hành không nói, chỉ khẽ cong môi cười — mà tôi chẳng hiểu nổi hắn cười cái gì.
Tôi hỏi:
“Còn Lâm Nhiễm đâu?”
Sắc mặt Hạ Vân Hành thoáng trầm xuống, nhưng vẫn đáp:
“Cậu ta mệt, về nhà nghỉ rồi. Tôi đến giúp cậu ta xin phép nghỉ.”
“Cũng đúng, tối qua chắc vất vả lắm, về nghỉ là phải.”
Xung quanh lập tức vang lên tiếng xì xào.
Tôi bỗng thấy bất an, nhớ ra trong nguyên tác, ngày hôm sau sau “đêm định mệnh” ấy, nguyên chủ đã tung tin Lâm Nhiễm sống buông thả, khiến cậu ấy bị đám công tử trong trường để mắt, còn bị h/ãm h/ại đến mức trầm cảm.
Người bôi nhọ danh dự người khác đáng bị đ/á/nh g/ãy răng!
Tôi vội giải thích:
“Ý tôi là… Lâm Nhiễm tối qua ở bệ/nh viện trông Hạ Vân Hành cả đêm, chắc mệt nên mới xin nghỉ!”
Mấy ánh mắt soi mói xung quanh cuối cùng cũng bớt đi chút.
Hạ Vân Hành chẳng nói thêm gì, chỉ đưa thắt lưng cho tôi:
“Trả lại cho cậu.”
Tôi không muốn nhận — phần vì ngại, phần vì buồn cười.
Trên người tôi đã có một cái thắt lưng rồi, giờ lại cầm thêm một cái khác đi ăn cơm, nhìn có khác gì bi/ến th/ái đâu?
Ai đời một kẻ giàu có đẹp trai mà ngồi ăn cơm với thắt lưng trong tay chứ?
“Tôi thấy tối qua cậu thích nó lắm mà, tặng cậu luôn đó.”
“Ồ?” Hạ Vân Hành nhướn mày, “Hàng Chanel bản giới hạn, nạm kim cương và hồng ngọc, trên thế giới chưa đến ba chục cái, trị giá ba triệu tệ. Cậu chắc là tặng thật chứ?”
“Cái gì cơ?!”
Tôi lập tức đ/è tay lên, giữ ch/ặt cái thắt lưng Hạ Vân Hành định kéo đi.
“Đợi, đợi đã!”
Cúi xuống nhìn kỹ mặt khóa — đúng là có kim cương với hồng ngọc thật.
Thứ này đắt đến vậy sao?
Tuy giờ tôi là thiếu gia nhà giàu, nhưng tiền dù nhỏ vẫn là tiền, đồ quý thế này nói tặng là tặng, đúng là có lỗi với ông ba tiết kiệm của tôi.