27.
Hóa ra khi Đại Thịnh triều mới lập, cương định, lúc Vương vẫn còn cửu chủ động xin được đến cương, trung dũng thiện mưu trí vô song nên tin vui ở cương tục truyền đến triều.
Có một đoạn thời gian thanh cửu vượt qua cả người.
Lục Nguyên Hạo thân thái nhưng lập được công trạng, cảm thấy mối nguy hiểm cận kề nên ta mới hiểm ra sách này.
Người trách chuyển thư nội thị tổng quản bên cạnh ta, sau chuyện này thì khẩu.
Nhưng sau ta may mắn bò được ra khỏi mồ ch/ôn thể mai ẩn tích sống ở một ngôi nhỏ trên núi suốt bao nhiêu năm nay.
Chuyện này kiếp ta vô tình ra.
Sau Vương lại lấy bức thư từ qua lại Nguyên Hạo Trung Hầu Phó Hưng ra, năm Phó Hưng giám quân.
Trong thư, Nguyên Hạo không ra lệnh Phó Hưng sao chép đồ thủ cương mà còn lệnh đầu đ/ộc vào thức ăn cửu tử, khiến cửu bắt trên chiến trường.
Ngay khi công lá thứ này ra thì cả văn võ triều náo động.
Năm xưa cửu thanh hiển hách, được hô chiến thần, khi tin cả hai chân phế khiến lòng người xót thương.
Hóa ra cả chuyện này có người tình trù tính.
28.
“Hoàng ta huynh huynh ruột thịt, ta vô với huynh ta không có ý định ngồi vào ngai vị, ta nguyện ý dọn đường vĩnh viễn ở lại cương, tại vì sao huynh vẫn luôn không tin ta?”
“Những tính dân tại sao huynh lại nhẫn tâm nhìn thấy bọn họ nhà mất mạng tán?”
Duệ Vương tràn đầy thương tâm nhìn Hoàng ngồi ở ngai vàng cao cao tại thượng.
“Phụ với chúng ta, thứ trọng đối với người làm vua gì, lẽ nào huynh quên sao?”
“Huynh có biết khi huynh trao ba kẻ thì tính sẽ sống như thế nào không?”
Giọng chất vấn Vương vang vọng triều đường, vương công đại thần triều lời này lặng cúi đầu.
Kiếp trước, tổ ta kết tội phản quốc, thông với quốc, bắt giam vào ngục.
Quan binh đến khám xét thư tổ ra một chồng thư tín.
Những trận chiến quân Tống dốc hết toàn lực để giành thắng lợi, vì bức thư mà biến một vở kịch.
Những bức thư tội tổ Tống Thánh mà đặt vào thư tổ từ trước.
Nhưng này chúng ta đ/á/nh đò/n phủ đầu để cả người nhìn thấy kẻ nào mới kẻ cấu kết với quốc.
Chuyện không giống chính bức thư thư tổ ngụy tạo, nhưng bức thư Hoàng quân sự thật.