Mặc dù vết thương không quá nghiêm trọng, nhưng Lâm Bách Nhiên vẫn bắt tôi nằm viện nghỉ ngơi trọn một tháng.
Khi xuất viện, cả người tôi đã b/éo thêm hẳn một vòng.
Ngồi lên xe, Lâm Bách Nhiên quen tay véo một miếng thịt mềm trên bụng tôi.
“Thẩm Quý, sao em không b/éo lên được nhỉ?”
Tôi bứt rứt xoa khuôn mặt ngày càng đầy đặn, bất mãn lẩm bẩm:
“Vậy mà chưa b/éo sao? Đã tăng những mười cân rồi đấy.”
Lâm Bách Nhiên gỡ tay tôi ra, âu yếm cắn yêu một cái vào má tôi.
“Không b/éo, không b/éo chút nào.”
Rất kỳ lạ, kể từ ngày rời khỏi nhà họ Thẩm, Lâm Bách Nhiên chưa từng nói với tôi một lời nặng nề nào nữa.
Tôi không mơ, Lâm Bách Nhiên đang chiều chuộng tôi.
Nhưng tôi lại càng ngày càng bất an, bởi trong cốt truyện, đúng là có một khoảng thời gian tôi và Lâm Bách Nhiên tạm hòa thuận với nhau.
Lúc đó tôi chưa hắc hoá hoàn toàn, còn anh ấy cũng không phải người tà/n nh/ẫn vô tình.
Nhưng sau này, nhà họ Thẩm không hài lòng với lợi ích ít ỏi tôi mang lại, họ lại ép tôi lên giường của công chính, cũng chính là em trai của Lâm Bách Nhiên.
“Xem ra Lâm Bách Nhiên là một thương nhân quá lý trí, ngay cả người bên gối cũng không khiến anh ta hy sinh chút lợi ích của bản thân.”
“Anh không xong thì đổi sang em vậy.”
“Cái Lâm Yến kia thì khác, thanh niên nông nổi, dễ điều khiển nhất.”
Thế nhưng trong nguyên tác, tôi vừa bị người nhà họ Thẩm đưa lên giường Lâm Yến đã bị Lâm Bách Nhiên bắt tại trận.