Gửi Lá Phong Qua

Chương 1

24/12/2024 15:13

Tôi x/ấu hổ quá.

Vì hành động giờ làm tôi đã công khai trước người.

Tổng đốc cũng x/ấu hổ.

video đã được phóng to, chỉ hiển nội dung thuyết, lại xuất máy tính ấy.

1

Tôi tên Lâm Thi Lễ, và tôi hai mặt.

Tất cả người đều cho tôi cô gái lùng, dịu dàng, đúng như tên gọi, đ/ộc lập kiêu sa.

Trong mắt họ, tôi người hữu tài nổi như âm nhạc và múa, lộng lẫy lại tự tin.

Nhưng chỉ mình tôi biết, khả niềm tự hào lớn nhất tôi.

Không phi nào mà tôi biến thuyết.

Người ta thường nói, cảm ng/uồn từ cuộc sống.

Những bà cô cãi nhau ở chợ, tôi vào truyện.

Những lời chúc tụng sáo rỗng giữa họ hàng Tết, tôi cũng đưa vào thuyết.

Thậm chí phiếm cụ ông tàu điện, tôi nghe lén được, cũng liệu sáng tác.

Không ai tưởng rằng, giả hàng loạt phẩm đứng đầu bảng đề cử tảng sách hai năm qua chính tôi – Quý cô bí ẩn, lùng, cao quý, khí chất trời, xinh quyến rũ, bà tám chuyện.

Thời đại học, tôi thường Để nhanh chóng túc xá tôi thậm chí còn qua loa cả ăn uống.

Sau khi tốt nghiệp, tôi được tuyển vào làm công thu nhập khá thông qua đợt tuyển dụng trường.

Công làm thêm giờ, cuối tuần được nghỉ trọn hai ngày.

Dẫu vậy, tôi vẫn cảm thấy rất bận rộn.

Cuộc sống luôn sự kết hợp nỗi đ/au lẫn niềm vui.

Niềm vui vì công sự rất nhiều phi!

Mỗi ngày, tôi đều nghe được xa cả tám dặm.

Qu/an h/ệ giữa đồng cũng kỳ vi diệu, hình kiểu tình bạn "plastic".

Bề ngoài hòa thuận nhưng lưng lại m/ô tranh giành.

Chỉ cần quan sát chút, tôi thỏa sức mở trí tưởng tượng, thêm mắm dặm muối và biến tất cả thuyết.

Hiện tại tôi hoàn phẩm cổ đại, và đang định truyện tài bá đạo.

Đang đ/au đầu tìm mẫu cho nhân vật nam chính, tình cờ ngày, tôi nhìn sang... đốc công mình.

Không giấu gì người, ra tôi luôn đốc.

Anh ấy trẻ tuổi, tài chỉ trai mà còn quản lý công đâu ra đấy.

Mỗi nhìn thấy ấy, tôi luôn cảm giác thuộc.

Kết luận: lẽ chúng tôi đồng hương.

Bộ kế tôi nằm ở tầng 17, còn văn đốc ở tầng 18. Ngoài máy, giữa tầng 17 và 18 còn cầu nhỏ dẫn lên.

Nghe đồng nói, rõ từ bao giờ, đốc lại cầu xuống tầng 17, dạo qua rồi máy xuống tầng 1.

như đặc biệt quan tâm đến chúng tôi.

Khi tôi vào làm.

Điều khiến tôi luôn cố gắng tạo dáng làm chỉ hơn khi sắp hết giờ.

Mỗi đốc ngang, luôn dành nhìn qua khung cửa kính.

Không ngờ rằng, trước tôi khỏi ánh mắt giáo viên chủ nhiệm ngoài cửa sổ, giờ lại tránh được ánh mắt đốc ngoài cửa kính.

Nhưng đốc sự rất trai. Mỗi ngày vài được ngắm ấy cũng đủ làm nhãn.

Chỉ áp lực lẽo, vô hình mà ấy đến khiến tôi khỏi thẳng.

Dẫu vậy, tôi "nữ lùng" mắt người, để lộ sếp chứ?

Vì thế, tôi giả vờ chỉ, bình đứng dậy khi biết đốc đang đứng ngoài cửa, nở nụ cười chuẩn mực.

Nhưng chỉ nhanh chóng dời ánh mắt, quay người bước đi.

Chỉ còn tôi đứng tim đ/ập thình thịch, vội thu dọn đồ đạc và tan làm.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm