Phòng bệ/nh bên có một m/ập, thích trốn dưới giường của người khác.
Khi tôi kể trốn đó, nghe thì nghiện, bò ra khỏi dưới gầm giường: “Vừa rồi kể có một bị khâu miệng! Con đâu? Con đó đâu?”
“Búp bê? Búp là tôi làm, ha Tôi cười ngay sau đó: “Tiểu từng dạy tôi chữ, khen tôi đẹp y hệt mình, có thắt dây đầu tước, Tiểu từng cho tôi, tôi sợ bị người khác cư/ớp nên giấu kĩ mãi.”
“Miệng Trần Đại Quân vậy, đáng bị khâu lại! Tôi sợ đ/á/nh tôi, nên nói là Tiểu ha ha, biết rằng đứa biết nói dối.”
Tôi m/ập cười vang, đột nhiên m/ập hỏi tôi: “Chị thật sự thấy Tiểu Rốt cuộc Tiểu đã ch*t chưa?”
“Ch*t rồi, người xí vớt lên từ dưới sông chính là Tiểu tôi mà.” Tôi lấy quả quýt bác sĩ phát cho m/ập ăn: nhưng tôi thật sự thấy Tiểu lặng lẽ đứng đó.”
“Ha Nhóc m/ập tay cười giống tôi: “Em rồi, rồi! Tiểu đã ch*t nhưng ấy vẫn luôn chị, ấy đó! người kia hơn cả đứa mấy đứa chúng ta đều hiểu, vậy hiểu.”
Nhóc m/ập nói, đột nhiên có hơi đắc ý: “Em dám đ/á/nh chắn từng hỏi chị, thấy là Tiểu sống hay là Tiểu đã ch*t, ha ha.”
“Đúng vậy, đúng Tôi đ/ập tay bé: “Nếu hỏi, nói cho biết Tiểu đã ch*t từ lâu rồi, Tiểu chỉ sống trong mắt thôi.”