"Mẹ, ăn cơm Sao con đang ở nhau rồi?"
"Anh Giang Thận yêu nhau rồi."
"Ba năm nay qua mình ăn Tết, giờ dâu" rồi, chuẩn bị phong bì đấy!"
Ba "Mày đồ bất hiếu, tao $##%$$ "
"Tút——", thoại bị cúp.
Tôi dụi dụi vào trai, hôn lên mặt chim gõ kiến: "Ba chúc chúng mình hạnh phúc."
Anh nghe toàn bộ: ...................
"Anh, muốn....."
Đang định nhân không tốt nói câu ngọt ngào thì thoại reo.
Hai chữ "Tiêu Lâm" hiện lên gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu.
Tôi trừng nhìn vẻ gi/ận dữ.
Anh nhướng lạnh lùng: "Nó gọi cho em, nạt anh?"
Tôi tắt máy ngay lập tức. loại người "không lý cũng cố cãi ba phần" mà.
"Anh chuyện 'làm thủ công' đời đấy."
Anh nhẹ nhàng tét vào mông gi/ận vì đã.....Cố mới bao nhiêu tuổi!"
"18 tuổi, triển tốt."
Anh bật cười vì gi/ận, túm lấy tôi, đôi phượng hẹp lực.
Trong con ngươi đen kịt của anh, thấy bóng hình mình phản chiếu.
Và thứ gì tình yêu.
Nhưng giả. Anh chỉ đang nhượng bộ thôi.
Dù van thế nào, cũng không chịu nói yêu tôi.
Anh không bao giờ nói dối.
Tiêu phức ch*t đi được, không nghe máy nên nó gọi sang trai.
Mà còn bắt máy nữa chứ.
"Có chuyện gì?"
Giọng dịu dàng người bên kia đầu tay thì giữ tay đang nghịch phá trên người anh.
Giỏi lắm, quả bạch nguyệt quang.
Không bên kia nói gì, bảo để hỏi, đừng lo lắng.
Một phút sau, kiên nhẫn, lấy thoại:
"Lâm Lâm, tỏ tình tao rồi, bọn tao đang 'xử lý công việc', gì 2 tiếng sau nói nhé."
"Cố Dã!"
Mặt sắc, thoại và tắt máy ngay.
"Yêu đương đường thế mà, sợ nó đến thế à?"
"Cố Nguyên, đừng cả đời này của em."