Khương Tụng

Chương 16 + 17 (Hoàn)

11/10/2024 17:50

16

Sở An đi.

Quan binh vây quanh lâu cũng khỏi.

Ngân vội vã thấy ta an vô chân lớn:

"Trời suýt nữa sợ ch*t khiếp."

"Lừa gạt thượng tội tru di cửu tộc rằng ta chẳng sống nổi nữa rồi!"

Ta mỉm cười rót rư/ợu:

"Không sao đâu."

Ngân nắm lấy ta: thượng mà lại khiến đi vậy?"

"Hơn lúc thượng khỏi, mắt đỏ hoe, trông vẻ rất buồn."

Ta uống một ngụm rư/ợu, thản nói:

"Buồn điều dễ hiểu, kẻ mọi đều sống một cuộc đời vui vẻ."

17

Từ Sở An đến tìm ta nữa.

Ta tiếp tục cuộc sống sưa, mộng mị tại lâu nơi biên nhận nuôi vài đứa trẻ côi, dạy luyện công nín thở.

Ngân m/ua lại sản nghiệp thành, trở thành một bà chủ nổi tiếng khắp vùng Tây Vực.

Bất cứ việc kinh liên quan đến trà, ngựa, tơ lụa đều tham gia, vậy mà tin cũng lan truyền khắp nơi.

thường kể ta nghe tin từ kinh thành.

Sau khi cánh Sở An hoàn toàn vững chắc, điều triệt để họ Tống hàng chục tội danh chuyên quyền, tham nhũng.

Từ thời tiên đế, họ Tống một che trời, từ đó hoàn toàn sụp đổ.

Tống bị giam lãnh cung.

Nghe Sở An bỏ đ/ộc ăn nàng ta, chính loại đ/ộc nàng ta vu oan ta năm xưa.

Khi biết tin ta rất thản.

Những quá khứ cung tựa thuộc về kiếp trước, giống người kể chuyện, chẳng thể khơi dậy chút sóng ta.

Vài năm sau, thái giám cung vượt ngàn dặm xa đến thành nhỏ ở Tây Vực này.

Ông ta rằng Sở An nặng, gắng gượng, ta lần cuối.

Ta do dự hồi lâu, cùng ông ta:

"Ta trở về."

"Hoàng thượng cả đời đều chỉ ta tiếc."

"Cứ để tiếc này tồn tại, cũng coi một điều níu giữ ngài, giúp vượt cơn lần này."

"Nếu ta quay về ngài, lại cảm thấy mọi vọng trên đời đều hoàn thành, khí lực cũng tiêu tan."

"Vậy nên hãy chuyển lời thượng rằng - hãy chữa ta và lâu'."

Thái giám cúi người: nương sáng suốt, lão khâm phục."

Ông ta đi.

Ngân đúng lúc đến tìm ta, nghe phần cuộc chuyện, nàng nghiến ta: c/ứu cái tên đế chó má đó gì, chi bằng về hắn, chọc ch*t đi, ta cao gối ngủ ngon."

Ta phẩy tay: ra Sở An một đế dân dưới triều đại sống tốt - đế mà ch*t, đó quốc cả nước mặc ta mà uống rư/ợu?"

Ngân gi/ận nên lời: "Nhưng cũng cần phải mấy lời lâu' chứ!"

Ta cười nhạt.

Cái gọi "ngày lâu", chẳng bước sâu cung đình, ta kẻ hồ phiêu bạt.

Cả đời dài, bao giờ lại nữa.

Lúc ông chủ lâu gõ cửa: "Cô nương, tiểu quan mới tới diễn tài nghệ."

"Nhanh vào."

Mười sáu thiếu niên xếp hàng trước ta.

"Các ngươi tài gì?"

Cả đám loạt vén ngoài, để lộ cơ bụng.

Ta dậy, vỗ tán thưởng, lớn tiếng khen:

"Tốt!"

Hoàn toàn văn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Trao Nhầm Nhịp Tim

Chương 11
#NORE Năm thứ bảy bên nhau, Lục Thâm đột nhiên quan tâm đến một thực tập sinh thư ký. Anh ấy nói cô ta chỉnh đốn chốn công sở giống hệt tôi thời cấp ba. Không sợ trời không sợ đất, ngang tàng phóng khoáng. Rồi anh bỏ lỡ tiệc mừng thành công của tôi để cùng cô ta đón lễ Thiếu nhi. Tôi gặp tai nạn xe, ký ức dừng lại trước năm cuối cấp ba. Lúc ấy, người tôi thích vốn chưa phải Lục Thâm. Tỉnh dậy, tôi đưa ra yêu cầu chia tay theo kế hoạch trong bản ghi nhớ. Anh chắc mẩm tôi đang giả vờ, cười nhạt nói: "Đây là em đề nghị chia tay, đừng hối hận." Giữa buổi tụ tập, anh ôm eo thực tập sinh thân mật. Bạn bè Lục Thâm khéo léo nịnh hót, luận bàn chuyện tốt đẹp cho đôi trẻ. Bảo tôi như bà già mệt mỏi, sao sánh được gái tơ duyên dáng. Cánh cửa phòng VIP bật mở. Tôi sà vào lòng người vừa đến, giọng nghẹn ngào: "Sao anh mới tới? Họ trêu em quá!" Rầm! Ly rượu trong tay Lục Thâm vỡ tan. Máu tươi hòa rượu đỏ chảy dài lòng bàn tay. Anh đờ đẫn nhìn tôi, như linh hồn vụt thoát khỏi xác.
Hiện đại
Ngôn Tình
5
Âm Dương Nhãn Chương 17