Bằng cách có dùng cơ của mình để chặn gió âm, hành thời khiến nổi gi/ận, ánh mắt nhìn lúc thêm hung dữ, thế nhưng phải sợ lão.
Cao đã sợ chúng hung á/c!
Tôi chẳng cùng tộc h/ãm h/ại tôi, tuy rằng sợ nhưng có chút nộ. Sau khi thay đổi trí mấy cây nến, tục nốt những cây lại, tục trợn mắt.
Trong gấp gáp nỗi chẳng thèm để ý gì nữa, hét thẳng ta: “Tao đcm nhà mày chứ! Nếu ông đây ch*t hóa gi*t sạch cả nhà mày!”
Khiến ngạc nhiên già ấy vậy bị tiếng hét của cho sợ đã nản chí rồi.
Lúc gi/ận dữ, đầu óc thường trống rỗng.
Tôi nhớ tới lời dặn được sợ này, trực nhấc d/ao lên, đ/âm phía bối.
Kết quả sợ mức mạch phía cầu thang, cầm ch/ặt lấy d/ao, lên lần nữa.
Lão rõ đã sợ nhưng trên môi nở nụ cười thật dị.
Tôi đã suy nghĩ rõ rồi, nếu lát dám đây thổi đèn bản thọc d/ao giữa ấn đường của lão!
Kẻ ch*t, khiến phải h/ồn phi phách tán!
Tôi trở chỗ ngồi đầu, toàn bộ chỗ nến, lần già gần bèn d/ao lên, hung á/c dọa dẫm lão, dám tiến gần.
Cuối cùng có lẽ cảm cách rồi, đành trống thu quân.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đảm bảo rằng tất cả nến đều đã được lên.
Tôi nhìn hồ, lúc đã 11 30.
Cao từng chỉ qua Tý chuyện gì ra nữa, bởi vì Tý lúc âm khí thịnh nhất, chỉ lúc đó mới có hại người.
Còn phải đợi tiếng rưỡi nữa.
Vốn tưởng rằng già đó đã tính bỏ cuộc, thế nhưng chưa được bao lâu sau, cầu thang bắt đầu vang lên tiếng người.
“Cộc… cộc…”
Tôi nuốt khan nắm ch/ặt d/ao tay.
Tôi liều với ta!
Hai mắt nhìn chằm chằm cánh nhưng lần phải cùng tộc trai ấy!
Con trai xách theo xô nước, vẻ kinh nhìn tôi.
Tiếng còi báo ngừng vang lên lòng, bèn hỏi anh đang gì.
Chỉ kẻ rùng mình r/un r/ẩy nói mình đã báo mộng, thật xin lỗi tôi.
Dứt lời, bất hất xô phía tôi!
Mấy ngọn nến bên hầu đều bị dập tắt, run lẩy bẩy nói xin lỗi lần rồi bỏ chạy.
Tôi gấp luôn, vội nến, nhưng những ngọn nến đã ướt sũng, thế lên.
Cửa sổ đột nhiên bị ra.
Cái đầu của ra nhìn phía tôi.
Lão giống hệt tắc kè từ ngoài cửa sổ vào, họng ra tiếng cười quái dị, bước bên ngọn nến duy rồi phồng trợn mắt thổi.
Tôi tâm trạng để ý được nhiều vậy nữa, chỉ biết vội chộp lấy d/ao lên, chạy mạch xuống dưới nhà.