Sách vở của tôi bị Trần An x/é rá/ch từ lâu, tôi ngồi trong lớp tranh thủ giờ ra chơi chép lại từ đầu.
Trần Vũ lại đến lớp tôi, anh ngồi bên cạnh Hạo Nhiên, trên bàn tay xuất hiện một cái vòng mới có đính hình trái tim nhỏ xíu. Hạo Nhiên cũng đeo một cái giống hệt, có vẻ là vòng đôi.
Tôi đơ người trong chốc lát, rồi lại cắm đầu chép bài.
Sáu năm trước, tôi có tặng cho Trần Vũ một cái vòng tay do chính tôi tự làm vào ngày sinh nhật anh. Cái vòng đó là do tôi thức khuya xâu từng hạt ngọc, làm đi làm lại đến khi ưng ý mới lấy hết can đảm đem đi tặng, mặc dù nó x/ấu quắc nhưng Trần Vũ rất nâng niu đó, đeo trên tay mấy năm.
Sau này Hạo Nhiên xuất hiện, anh tự mình vứt cái vòng ấy vào thùng rác ngay trước mặt tôi.
Bây giờ, cổ tay anh có một cái vòng khác xinh xắn hơn thay cho cái cũ.
Tôi khẽ thở dài, không cảm xúc viết nhanh hàng chữ vào tập.
"Anh Hiên." Hạo Nhiên ngồi ôm cánh tay Trần Vũ, cười tươi gọi tôi "Em đói quá à, muốn ăn mì. Anh xuống căn-tin m/ua cho em ly mì được không?"
Tôi dừng bút, ngẩng đầu nhìn nó:
"Để lần sau được không? Hôm nay tôi phải chép bài..."
'Rầm'
Cái bàn đằng sau xê dịch mạnh mẽ đ/ập vào ghế tôi khiến người tôi rung lên. Trần An đứng dậy bước đến trước mặt tôi, hất hết sách vở xuống đất, nói bằng giọng gay gắt ép buộc:
"Xuống dưới m/ua đồ cho Hạo Nhiên đi. Đừng quên cậu là người hầu được bọn tôi thuê đấy."
Tôi nhìn mấy quyển vở nằm chỏng chơ trên nền đất, có cuốn còn bị Trần An giẫm lên, mệt mỏi bảo:
"Nhưng mà lát nữa thầy vào kiểm tra tập, tôi chưa chép xong sẽ bị ph/ạt."
"Hiên." Trần Vũ gọi tôi "Đi m/ua đồ nhanh đi."
"Nhanh nha, em sắp đói muốn xỉu rồi." Hạo Nhiên cười tủm tỉm "Sắp hết giờ ra chơi, không nhanh em không kịp ăn thì lát nữa không có sức học đâu."
Tôi ngồi tại chỗ lúc lâu, cuối cùng bị Trần An lôi dậy đẩy ra ngoài.
Các bạn trong lớp vẫn cười nói vui vẻ, làm ngơ việc tôi bị bắt ép vô lí, có người còn kh/inh bỉ ra mặt. Tôi lết người đi xuống căn-tin, chen lấn vào hàng người đang xô đẩy nhau, mãi mới m/ua được ly mì mà đem lên lớp, còn phải cẩn thận bưng nó lên hai tầng lầu.
"Ôi, anh m/ua sai rồi." Hạo Nhiên gh/ét bỏ nhìn ly mì mà tôi đang cầm "Đây là mì cay mà, em không ăn được cay, anh lấy loại mì ly màu xanh ấy, lấy cái này sao em ăn được."
Trần An đẩy vai tôi một cái, ch/ửi thề:
"Có mỗi việc đi m/ua đồ thôi cũng không xong, sao cậu vô dụng thế hả?"
Trần Vũ không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt khiển trách.
Cái đẩy mạnh của Trần An làm tôi mất đà lảo đảo lùi lại phía sau, nước trong ly mì sóng sánh trào ra ngoài, cái ly rơi xuống đất, mì bên trong vãi ra ngoài, thành một mớ bấy nhầy.
Nước nóng b/ắn lên ống quần tôi, mu bàn tay tôi cũng nóng ran. Tôi giấu bàn tay bị phỏng ra sau lưng, cầm cái ly nhựa trống không lên.
"Tôi xin lỗi." Đứng trước những việc này, tôi luôn là người nhận sai. Đến mức dù chẳng phải lỗi của mình tôi vẫn sẽ vô thức nhận lỗi "Tôi xin lỗi, lần sau sẽ không m/ua nhầm nữa."
Trần Vũ nhìn tôi chằm chằm.