Tôi không thể mất uy nghi của người bỏ tiền, nếu không sau này làm sao quản lý hậu cung.
Thế là nghiến răng, cố nói:
"Nói... cái gì!”
"Cái này... nhìn là biết không phải hàng chỉ được cái mã! Lâu thế rồi vẫn chưa 'khởi động,' phải vô dụng không đấy?"
Anh hình tức bật cười, đột cúi xuống, nhấc bổng bằng cách vòng ba.
Trong tưởng tượng, đáng lẽ phải là nữ vương dữ dội, quyến rũ, phút muốn khiến anh chịu nổi".
Nhưng thực tế là, sinh viên thời đại mới, chuyện thì táo bạo, ngoài đời "ngây thơ mới."
Khi khuôn mặt trai ấy tiến sát gần, căng thẳng mức trống rỗng, cứng đờ zombie.
Anh cúi xuống, đôi môi mỏng đẽ đ/è nặng môi tôi.
"Anh đang làm hô hấp nhân tạo sao?"
Anh nhíu mày nói. "Thè lưỡi ra."
Tôi lập tức thè lưỡi ra.
Anh nhìn lè lưỡi con thằn lằn, mặt đen thẳng ném đi.
Tôi bị ném xuống cầu, mông suýt nữa bị kẹt trong đó.
Anh đứng từ trên cao nhìn xuống tôi, đột nhếch môi cười:
"Muốn anh giúp vệ sinh không, bạn nhỏ?"
Ôi! cười thật trai!
Không đúng! dám trêu là "bạn nhỏ"!