Phạm Thượng

Chương 10

17/03/2025 18:38

Thấy Lý Phục, tức là Hoàn Thịnh đã bị bắt.

Lý Phục thong thả bước tới, đặt con mèo trắng vào lòng ta, cởi áo khoác lông thú trùm lên người ta. Ngón tay hơi lạnh nâng cằm ta lên: "Đêm lạnh thế này, cớ sao điện hạ lại chạy ra ngoài? Xem kìa, mặt tái cả đi rồi."

Mèo trắng trong lòng ta lười nhác ngáp một cái.

Lý Phục buộc ch/ặt áo khoác cho ta, vòng tay qua eo nói: "Nô tài tiễn điện hạ hồi cung."

Trong cung Nghênh Hương, lò than đã đỏ rực.

Mèo trắng nhảy khỏi lòng ta, cuộn mình bên chậu lửa.

Lý Phục quỳ trước giường, cởi áo cho ta, không nhắc nửa lời về Hoàn Thịnh.

"Nô tài xin hầu hạ điện hạ thay y phục."

Ta gi/ật trâm cài tóc, dí vào cổ hắn: "Hoàn Thịnh đâu?"

Lý Phục không hề run sợ, sắc mặt bình thản:

"Hoàn tướng quân đêm nay đột nhập hoàng cung, mưu toan hành thích, đã áp giải về địa lao Đông Xưởng chờ thẩm."

Tội danh ấy, rõ muốn Hoàn Thịnh phải ch*t.

Chốn Đông Xưởng kia, hễ đã vào rồi, trắng đen đều do Lý Phục một mồm quyết đoán.

Ta đẩy mũi trâm tới, nghiến răng: "Ngươi đừng hòng vu khống! Hoàn Thịnh không thể nào mưu sát!"

"Thế điện hạ bảo, nếu không hành thích, làm quan triều đình vô chiếu nhập cung mà không yết kiến thánh thượng, là vì việc gì?"

Lý Phục nắm ch/ặt cổ tay ta, cúi sát vào mắt ta, ánh mắt âm lãnh:

"Chẳng lẽ... là cốt để tr/ộm con mèo của ta?"

Hắn kéo mặt mình gi/ật giật, giọng lạnh như băng: "Nếu vậy, hắn lại càng đáng ch*t hơn."

Hắn biết hết, nhưng vẫn thản nhiên, chỉ chờ sự tình xảy ra rồi bắt người.

"Ra cung là chủ ý của ta, không liên quan Hoàn Thịnh, ngươi thả hắn ra!"

Lý Phục cười: "Điện hạ... đang c/ầu x/in ta?"

Hắn thong thả tháo chuỗi châu trên cổ tay, ánh mắt phóng túng:

"Ta từng dạy điện hạ rồi."

"Cầu người... phải có tư thái cầu người."

Nhìn thấy chuỗi châu ấy, chân ta đã mềm nhũn.

Trong lòng chỉ muốn đ/âm mũi trâm vào cổ họng hắn, kết liễu hết thảy.

Đồ thái giám ch*t ti/ệt!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
8 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm