Muốn Cắn Cắn Cậu Bạn Cùng Phòng

Chương 13 14

13/11/2024 14:20

13

Sau khi trở phòng, tắm rồi thiếp đi.

Không biết độ ngấm của rư/ợu sake hôm thật sự mạnh không.

Những ức nhỏ cứ luôn ngừng lên.

Hồi tiểu học vì bị phụ mẹ trước vẫn luôn nhu nhược lại đứng chắn trước kiên quyết bênh vực tôi.

“Đây bệ/nh.”

“Hoài Hoài chỉ vẫn còn nhỏ, rất thường.”

Lúc học cấp 2, hiểu được đúng sai, chỉ tay, nhưng vẫn bị bạn học nhìn thấy.

Họ b/ắt n/ạt nói bị thiểu năng trí tuệ.

Người bố cao lớn đến trường chống lưng bảo những đó xin lỗi sau đó dứt chuyển trường tôi.

Lúc lên cấp tâm thái của trưởng nhiều, năng lực tự kiểm soát cũng lên một bậc.

Tôi còn trước nữa, giả trưởng thành, bố mẹ tâm nhiều.

Nhưng lại bất ngờ phát nhiều cũng chứng giống như tôi.

Chỉ là, chỉ gặm móng lo âu, các bạn học cùng lắm chỉ bất ngờ, nói gì.

Không giống như hết ngón mới hết thèm.

Ngây thơ lại hoạn.

Lúc đại học, mọi xung quanh trưởng hơn, thân thiện hơn.

Nhưng vì trông dáng dấp khái đàn ông, cao to mấy, cũng từng bị mọi trêu chọc á/c ý.

“Trông lả như m/ẹ ý.”

“Cậu xem m/ắng nó cũng dám cãi lại ha ha ha.”

“Im thử b/ắt n/ạt bạn cùng phòng tao nữa xem nào!”

Mấy Đại Tráng giúp m/ắng bọn họ, cuộc sống đại học của trở vô cùng.

Còn có...

Bùi Dực.

Một bất ngờ khiến mất kiểm soát.

Dưới vẻ ngoài đẹp trai lùng một trái tim ấm áp.

“Không sao đâu, nào cũng tôi.”

Mơ đến cùng, lại chợt suối nước nóng nãy.

Lần chỉ đơn gặm môi mỏng của anh, ôm cổ anh, gấp gáp đưa lưỡi ra.

Giống một chó ham ăn.

chỉ cười nói: “Lần sau cũng đưa lưỡi ra như mới được, nhớ chưa?”

Lúc chợt bất ngờ tỉnh dậy, buổi sáng hôm sau rồi.

Bùi đang răng nhà sinh, cửa kính mơ hồ lên bóng dáng cao to đứng của anh.

Tôi ngồi ngẩn ngơ trên bỗng nhiên nhấc lên tự t/át một cái.

Trên bỗng được phủ lên một mảng đỏ che giấu được.

Tại sao lại mơ thấy chuyện biết x/ấu hổ như chứ?

14

Giấc mơ mở miệng những lần đi suối nước nóng sau của đều lòng.

Đặc khi vừa nhìn thấy Dực, vừa ngượng ngùng vừa náy.

Người tốt chữa Làm hết bổn phận của giúp đỡ.

Tôi lại giở trò l/ưu m/a/nh với giấc mơ.

Vừa sờ vừa ôm, còn... còn đưa lưỡi ra!

Trơ trẽn.

Tôi thật trơ trẽn.

Sao nghĩ như với ta, như một gã bi/ến th/ái.

Nhỡ nào đó kiềm chế được thì toi đời luôn.

Để ngăn những nghĩ lại sau khi trường, giảm mạnh số lần xuống.

Trước mỗi bắt buộc một lần.

Bây giờ một mới một lần.

Càng đừng nói những hành động quá như miệng anh ở suối nước nóng, đến cả việc cùng vào cùng ra cũng tìm tránh đi.

Đương nhiên nhận ra sự thường của tôi.

Ngày nào đó, mấy Đại Tráng túc xá, đang ngồi đó bật máy tính xem phim.

Sau khi nghe thấy về, vô thức chui vào rèm ở riêng với anh.

Không nhìn thấy anh tự nhiên anh.

Nhưng còn chưa kịp tiếp dùng chân cặp chân của lừ lừ đến trước anh.

Hai chân của anh với lưng của như trói lại.

Còn anh thì cảm xúc nhìn chằm tôi.

Làm dựng đứng tóc.

“Sao, sao thế?”

“Ninh gần gì khiến à?”

Tôi kinh ngạc: “Sao lại thế được, anh chọc đâu.”

“Vậy tại sao nữa?”

Ánh tránh.

“Không tại sao chỉ gần chứng của nặng nữa, nữa.”

“Thật sao?”

Tôi nặn ra một nụ cười gượng: mà, thường trở lại một chuyện tốt sao?”

Đôi liếc nhìn ngón bỗng mấy loang răng của càng hơn.

Nhưng anh nói gì, đứng dậy thả ra rồi đi tắm.

Tôi thở phào nhõm.

Chậm rãi chiếc chỗ.

Nhưng lòng lại chịu.

Haiz, sao anh chứ.

Rõ ràng sắp đến phát đi/ên rồi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm