8
Nụ Phó Tiêu mạnh mẽ như tính cách anh ta, tràn đầy xâm chiếm và khao kiểm soát.
Trong vang lên âm thanh muội, bị đến mức thở nổi, mặt đỏ bừng, toàn mềm nhũn dựa lòng anh ta.
Tôi cứ ngỡ mình nhưng bao giấc mơ nào chân đến vậy.
Khiến người ta muốn tỉnh dậy, muốn đắm mãi trong đó.
Sáng hôm tỉnh dậy một mình trên giường, việc đầu tiên gọi thống:
[Cậu Đêm mơ mộng xuân Phó Tiêu thực rồi?]
Hệ […]
Tôi: [Sao nói thế?]
Hệ &%¥##@@! Cái tên đồng tính đầy mưu mô! thực tin dối trá cậu, rằng cậu muốn hoàn thành nhiệm vụ!]
Hệ [Từ đầu cậu theo truyện không! Cậu lợi dụng nữ chính để kích động nam chính vì mục đích cá nhân, cậu hèn hạ đáng kh/inh! Nam chính nữ chính, mơ cư/ớp lấy!]
Tôi cũng chẳng thèm giải thích, khẩy một tiếng: [Thế à? Vậy cứ chờ xem.]
Lúc Phó Tiêu chắc sáng, bỏ cáo buộc thống, chạy xuống nhà, đến thì cố ý chậm lại.
Phòng trống trơn, khỏi sững sờ.
Người giúp việc ngang hỏi "Có chuyện sao, Hồng?"
Tôi hỏi: "Anh đâu rồi?"
"Tiên sinh sáng sớm ra sân bay rồi."
Tôi sững đứng tại chỗ.
Hệ lập tức nhạo thương tiếc: [Hahaha! Chắc chắn anh ta hối nên bỏ chạy chứ gì!]
Tôi nhanh chóng thu lại cảm xúc, bình tĩnh ngồi sáng.
Hệ một lúc, nói:
[Cậu thấy đáng Dốc hết tâm sức cuối cùng ngay anh em cũng làm được.]
Tôi đáp: thích.]
Hệ động Phó Tiêu tối bộc phát nhất thời, cậu thể giả vờ như hết, quay lại mạch truyện vẫn kịp mà.]
Tôi: muốn.]
Hệ cuối: thành nhiệm vụ cậu thể đến thế giới khác, cậu muốn giàu hơn Phó Tiêu sao?]
Tôi: [Không muốn.]
Hệ […]
Sau sáng, thư ký Phó Ada, đến lấy những tài liệu anh ta ký tối qua.
Tôi thư lấy cho cô tình thấy một tập tài liệu, bìa ngoài ghi "Báo cáo đề xuất phát triển máy in Bách Lạc."
Tôi gi/ật mình, chẳng phải chính nơi ống sao.
Bản đề xuất do phát triển gửi cho chủ đất, lẽ rất chân thành, hy vọng thể m/ua lại đất để xây một chung cư cao cấp, điều kiện đưa ra rất hấp dẫn.
Nhà máy in đóng từ lâu, quyền sở hữu ký túc xá biết chuyển tay ai.
Và lúc tập tài liệu lại nằm trên bàn làm việc Phó án quá rõ ràng.
Anh ấy âm thầm m/ua lại ngôi cũ chúng tôi.