11 giờ đêm, bốn pháp" kéo xuống một.
Bức tường sắt thép kiên cố nào giờ đã mở ra ba cánh cổng đen cổ xưa.
Mỗi cánh cổng đều treo lượng ổ khóa khác nhau.
Cổng của treo 4 ổ bé học sinh ổ, huấn luyện thể 2 ổ.
Tôi mờ đoán được điều gì đó.
Trên cổng khắc tên từng bên dưới ghi mức kinh hãi:
Của tôi: “Ninh Niệm, mức kinh 0”
Nữ học sinh: Tiểu Mạt, mức kinh 99.9”
Huấn luyện viên: Viễn, mức kinh 90”
Hai còn lại trố mắt hiểu sao làm được.
Cái này…rõ ràng quái rất dễ thương và hiền lành mà, có gì đ/áng s/ợ chứ?
Giọng nói máy vang lên hả hê:
“Xin hỏi các chơi có muốn trao khóa để mở Cổng Dị Giới không?”
“Chỉ trước 12 giờ đêm nay thôi, các bạn còn tiếng nếu sẽ mãi mãi lạc trong phó bản này.”
Chìa khóa? Ngoài nhà 30, có nào khác.
Nhưng ổ khóa trên cổng đều trái tim, là biết đút vừa.
Tôi ngồi xổm buồn bã, chống cằm làm bộ thảm thiết nũng Boss Đầu, Tư Tư, ông lão ruột và bà lão đen:
"Ôi chao, giờ làm sao? Không có em được rồi. Em có thể ở lại đây mãi mãi mọi nhỉ?"
Hí hí, vui quá đi mất.