Tôi nhận ra một điều:
Hung thủ đã sớm có khả năng làm bất cứ điều gì với tôi.
Nhưng hắn không ra tay, không lộ diện, thậm chí không làm tôi kinh động.
Chỉ có một khả năng:
Thời cơ chưa tới.
Hắn còn chờ đợi điều gì đó.
Hoặc có việc gì đó chưa hoàn thành.
Nhưng chỉ cần hắn chưa ra tay, tôi vẫn còn thời gian.
Giờ, tôi chỉ có thể chờ.
Tôi lặng lẽ xem tivi.
Đến 11 giờ rưỡi, như thường lệ, tôi vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa.
Hơi thở của hung thủ vẫn không rời nửa bước, nhưng tôi đã không thể để ý đến sự riêng tư.
Như tôi dự đoán, trong suốt quá trình tắm rửa, hắn không làm gì cả.
Hắn không đến vì những chuyện bẩn thỉu.
Lau khô người, sấy tóc xong, tôi trở về phòng ngủ, đi ngủ.
Đắp chăn xong, tôi lại x/á/c nhận một lần nữa.
Hắn đang đứng ngay bên giường...
Tôi bấm điện thoại, đồng hồ báo 11:54.
Tôi gửi một tin nhắn cho bạn trai:
"Ngủ ngon nhé, anh yêu."
Không có điều kỳ diệu nào xảy ra, cũng không có hồi âm.
Anh ấy… thật sự không còn nữa.
Tôi ôm lấy chăn, hít sâu một hơi, buông lỏng cơ thể, nhắm đôi mắt không còn ánh sáng.
Tới đây, hung thủ.
Mày rốt cuộc muốn làm gì?
Chẳng phải tao đã sớm nằm dưới lưỡi d/ao của mày sao?
Tới đi!
"Chủ nhân, đã đến giờ rồi."
Sự yên tĩnh kéo dài suốt nửa tiếng,
Rốt cuộc, người đứng bên giường cũng lên tiếng.
"Giờ tôi sẽ dùng m/áu của cô ấy để h/iến t/ế cho ngài."
Giọng trầm khàn, như thú dữ.