Tôi tìm Hứa Nhiễm rồi.

Không Hứa Nhiễm có vẻ lạnh lùng thuyết lại đồng tôi tuyển bộ sau khi nghe của tôi.

Ngàn lần cảm ơn, ấy đẩy gọng màu vàng, lạnh lùng nói:

“Sau này nếu giàu sang thì chớ quên cũ.”

Không biết vì sao tôi lại cảm thấy điệu của ấy lại có nghĩa khác.

Cứ như vậy trôi qua nửa tháng, tôi công bước chân vào công của Du với tư cách là thực sinh.

Du là giám đốc, văn phòng nằm cao nhất công ty, thực sinh như tôi không phép vào đó.

Nhưng sau khi tôi quan sát tuyến làm hằng ngày, cuối cùng tôi đã chặn lại trước phòng trà vào sáu khi tôi ca.

Du mặc bộ suit màu xám đậm, kẻ sắc lẹm hiện sự mẽ, liếc tôi lạnh lùng nói: “Em là thực sinh mới của công đúng không, tìm có chuyện gì?”

Ngữ khí của rất nhưng không làm tôi sợ, dạn nói: “Giám đốc em hy vọng mình có tham vào hạng của Hải Thị.”

Kiếp tôi và Du không gặp mặt trực tiếp với nhau như này, nhưng tôi vẫn nhớ rằng án Hải Thị là công lớn nhất của Du nhờ chính sách thuận lợi và lý thuyết “thiên nga đen”, doanh thu đã phá kỷ vòng một năm, đồng thời tất cả tham án đều đã đạt tự do tài chính.

Nghe tôi nói xong, Du cười mỉa, không thèm tôi nói: “Dự án Hải Thị là án điểm của công năm nay, theo quy định thì nhân viên có kinh nghiệm làm việc xuất chúng năm lên mới tham gia, thực sinh không tham gia.”

Thấy Du xoay sắp rời đi, tôi miệng nói.

“Giám đốc nếu em nói em biết bí mật của Du Hằng thì sao?”

Bóng Du bước nhiên dừng lại.

Chị quay lại, tôi, sắc như chim ưng.

Tôi không hãi, bình tĩnh lại ta.

Một lúc lâu sau, Du mới nói khẽ:

“Em nói xem.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm