Kỳ nghỉ hè này đúng là vừa mệt vừa “kí/ch th/ích”.
Phó Tư Duệ càng ngày càng táo tợn, chỉ cần anh Thư Dương không nhìn thấy là hắn liền ép tôi hôn.
Đóng cửa phòng thì càng không dám nhắc…
Tim tôi thực sự chịu không nổi. Có hôm ngủ mơ, tôi thấy hắn nằm sau lưng ôm ch/ặt tôi, còn cùng tôi làm những chuyện mờ ám. Giữa chừng, anh Thư Dương đẩy cửa vào, ngồi ngay mép giường, cúi xuống chạm vào mặt tôi:
“Sao lại đổ nhiều mồ hôi thế?”
Mà lúc đó — dưới chăn, tôi với Phó Tư Duệ còn chẳng mặc nổi cái quần…
Tôi gi/ật mình tỉnh dậy, tim đ/ập như sấm.
Quay sang — quả nhiên, Phó Tư Duệ thật sự đang nằm cạnh tôi, từ sau lưng ôm ghì, hơi thở nóng hổi phả vào cổ tôi.
Tôi sợ hãi, cưỡ/ng ch/ế lay hắn dậy, đuổi ra khỏi phòng tôi.
“Gì thế? Sáng sớm phát đi/ên à?” Hắn còn chưa tỉnh hẳn, cởi trần, mặt khó chịu đứng dựa khung cửa.
Tôi vẫn còn dư âm cơn á/c mộng, hạ giọng cảnh cáo:
“Đừng có lảng vảng trong phòng tôi nữa, dễ bị anh phát hiện lắm…”
Một giọng nam bình thản vang lên bên cạnh:
“Phát hiện gì cơ?”
Tôi cứng đờ. Quay sang, thấy anh Thư Dương đang đứng ở cầu thang, áo sơ mi, cà vạt chỉnh tề, tay còn đang cài khuy áo, ánh mắt thản nhiên nhìn cả hai.
Trời đất ơi… sớm chút thì anh vẫn trong phòng, muộn chút thì đã xuống lầu… tôi lại bị bắt trúng ngay khoảnh khắc này!
“Tư Duệ.” Anh chậm rãi nói: “Em không có phòng riêng à, sao cứ phải chui vào phòng Ninh Ninh?”
Hắn ngái ngủ, cau có đáp:
“Sao, chẳng lẽ em không được ngủ ở đây?”
Rồi nhân lúc tôi không để ý, lại quay phắt trở vào phòng tôi.
Tôi cười gượng:
“Anh đừng để bụng, tính cậu ấy thế đấy.”
Anh chỉ khẽ bật cười. Tiếng cười ấy, chẳng ấm áp chút nào. Anh không nói gì thêm, xoay người bỏ đi.
Trong lòng tôi rủa thầm Phó Tư Duệ cả vạn lần.
May thay, rồi cũng đến lúc khai giảng. Tôi nhập học cao học, tuy vẫn trong cùng một trường, nhưng ở cơ sở khác, xa hơn, nên hắn khó bám theo hơn trước.
Kỳ nghỉ hè tôi bị hắn quấy rầy quá mệt, sau khi khai giảng khoảng cách kéo ra, thì có chút lười không thèm để ý hắn, mấy cuối tuần cũng không về nhà. Đến kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, tôi kéo vali đi du lịch một mình.
Tôi không ngờ Phó Tư Duệ lại tìm đến tận nơi.
Ngày thứ hai của kỳ nghỉ, tôi đang uống rư/ợu ở quán bar ven biển, Phó Tư Duệ hỏi tôi ở đâu, bắt tôi gửi định vị, tôi đang bận giao tiếp tình cảm với anh pha chế đẹp trai, thấy phiền, liền tiện tay gửi đi.
“Bạn trai quản ch/ặt thế?” Bartender cười hỏi.
Tôi nháy mắt:
“Bạn trai gì chứ, chỉ là em trai thôi.”
“Thế à.” Anh ta cười càng rực rỡ, người hơi nghiêng về phía tôi, giọng trầm xuống:
“Vậy em có mấy cậu em trai?”
“Tùy anh. Nếu anh nhỏ tuổi hơn tôi, thì ngay lập tức tôi có thêm một cậu em trai nữa. Thế nào?”
Đúng lúc tôi cầm sợi dây chuyền của anh ta nghịch, thì…
“Mục Ninh!”
Giọng Phó Tư Duệ n/ổ tung bên tai, gi/ận dữ đến mức cả quán bar phải ngoái lại.
Tôi sững người. Hắn đã đứng ngay sau lưng, siết ch/ặt cổ tay tôi, nhìn lướt qua bartender, rồi lại nhìn tôi, sắc mặt càng thêm u ám.
Hắn kéo tôi ra ngoài bar, lại không nói gì, chỉ đi dọc bãi biển mãi.
Tôi uống chút rư/ợu, bị gió biển thổi cho chóng mặt, loạng choạng đi theo hắn: “Tư Duệ, cậu lại gi/ận cái gì thế? Đừng đi nhanh vậy, tôi chóng…”
Bên cạnh là một tảng đ/á ngầm lớn, hắn dùng sức đẩy tôi vào tảng đ/á, cảm xúc bùng n/ổ trong chốc lát:
“Anh Thư Dương có gì tốt đến mức anh mê muội vậy? Thích anh ấy đến nỗi chỉ cần ai hơi giống anh ấy một chút, anh cũng muốn dây dưa sao?!”