Thẩm Vũ Đồng nói, mấy khách sạn đó đều phải đặt trước, chỗ nào cũng kín hết.
Nhưng anh ấy biết một quán cà phê có bãi cỏ rất đẹp.
Chúng tôi còn chưa kịp cởi đồ cưới, lập tức chạy đến, nói với ông chủ quán cà phê.
“Tôi muốn thuê chỗ này để tổ chức đám cưới, ngay bây giờ.”
Ông chủ nói, bây giờ vẫn còn khách đang uống cà phê, lẽ nào lại đuổi họ đi?
Thẩm Vũ Đồng bảo không sao, để họ trở thành khách mời của chúng tôi.
Thẩm Vũ Đồng bảo tôi vào phòng riêng uống cà phê còn anh ấy thì đi bố trí hiện trường.
Tôi hỏi, đám cưới có cần người dẫn chương trình không?
Thẩm Vũ Đồng chớp chớp mắt với tôi, bảo cứ yên tâm đi.
Nửa tiếng sau, khi tôi bước ra, đi xuống lầu, tiến vào bãi cỏ phía sau, thấy nơi đó đã ngồi chật người.
Có người già, thanh niên, trung niên, cả trẻ em sáu bảy tuổi.
Hàng trăm người, ngồi la liệt dưới đất.
Tôi choáng váng.
“Thẩm Vũ Đồng, những người này từ đâu tới vậy?”
“Những người này, không phải đều là m/a như cậu chứ?”
Anh ấy bảo tôi nhìn kỹ lại xem.
Lúc này tôi mới phát hiện, tất cả những người này, tôi đều quen biết.
Họ là bệ/nh nhân mà tôi và Thẩm Vũ Đồng đã c/ứu chữa trong nhiều năm làm bác sĩ.
Thẩm Vũ Đồng nói, mấy hôm trước tôi đã báo mộng cho hai giám đốc bệ/nh viện của chúng ta, nói hai ngày này cần họ giúp đỡ.
Những bệ/nh nhân này là do hai vị giám đốc giúp đón về từng người một.
Lúc này tôi mới thấy, phía trong góc là hai vị giám đốc bệ/nh viện hạng nhất. Cả hai đều có quầng thâm dưới mắt.
“Thẩm Vũ Đồng, có phải anh dọa họ sợ khiếp vía không?”
“Vui quá mà, ai bảo hồi đó họ bóc l/ột bọn mình, cả năm không có nổi một ngày cuối tuần.”