Khoảng năm ngày sau.
Lão tiên trước cố Thuận Trị Bảo lại đến, phải chuộc mà đồ. Khang Hy Bảo, nặng hai lạng ba mười bạc.
Một hai lại cố vàng, chuyện chút kỳ lạ.
Ta Khang Hy Bảo ròng, cân nhắc chút cũng phát hiện gì đúng.
“Lão tiên sinh. Vật coi tinh xảo, sao ông tiệm đổi tiền? nhất định phải tiệm của ta vậy?” mò hỏi.
Lão tiên nheo cười nói: “Không giấu gì ngài, vật này, ta năm đồng, đều do tiên để gia vứt bỏ được, ta lại chỉ ở ngài thôi.”
Đồ gia truyền?
Ta cảm tiên chút cố chấp, đối phương muốn vậy thì ta cũng hỏi nhiều, bảo Vương thúc lấy mười bạc cùng giấy cho tiên sinh.
Lão tiên lấy mười bạc, nheo cười, chào ta cái rồi lại vui vẻ đi mất.
Ta giao cho Vương thúc nói: “Đồ gia truyền của ta, thúc phải cất giữ cẩn thận đấy.”
Vương thúc cười: “Đông gia. đầu năm đồng. ngày lại sợ lúc nào đó lỡ mất thì thành lúc đó chúng ta sẽ ki/ếm được.”
Ta cũng để ý, gật đầu, chắp sau lưng đi ngoài tiệm vốn định đầu đi đâu ngờ vừa ngoài cô nương mặc áo rá/ch nát gặm bánh khô.
“Sao lại nữa rồi?” hỏi cô nương.
Chuyện chút đúng.
Lão tiên cô nương lại chuyện phải hợp.
Cô nương chân, ngẩng đầu nhìn ta hỏi: “Ngươi tên Trương Chu? Là gia của tiệm già phải hai vàng, hẳn Thuận Trị Bảo và Khang Hy Bảo.”
Ta dựa vào cửa, dùng phải bị che khuất hiệu Vương thúc, chút dấu vết hỏi cô “Ngươi theo tiên làm gì?”
Đối phương theo dõi, chắc chắn phải chuyện tốt.
Cô nương đứng dậy phủi mông, phủ nhận: “Ta theo già được thời rồi. Trương Chu, biết sắp ch*t rồi không, hai mà hắn mạng của ngươi.”
Tiền mạng?
Vương thúc kỹ lưỡng: “Thật giả đó. Con đầu kia, đừng tưởng chúng ta dễ bị lừa…”
Ta ngăn Vương thúc tiếp.
Hứa Niệm hỏi ta: “Trương Chu, nghe q/uỷ khí chưa?”