Buổi tối trưởng làng chuẩn bị một đầy đồ ăn.
Nhưng nhiêu.
Vì liên tục nháy mắt với ra đừng quá nhiều.
Cậu luôn nghĩ bị đ/á/nh th/uốc mê.
Tôi lịch đồ ngon, lúc họ chú ý nôn ra.
Khi trở về chỗ khỏi vui mừng vì được về nhà.
Nhưng lại sợ có điều đó ổn ra vào đêm.
Vì vậy với bảo buổi tối đến chỗ tôi.
Tôi nghị trên giường còn dưới sàn.
Lúc đến 12 giờ.
Nhưng hai chúng ngay lập tức.
Tôi nhắc đến chuyện của bé kia.
Thì ra lần nhờ bé vì sợ ra chuyện đó.
Cậu bé kẹo bảo nếu thấy chị gái cùng anh bảo vệ cô ấy, giúp cô bị phát hiện.
Đây do họ đang chơi trốn tìm.
Tôi nghe đến đây nhịn được cười.
Nhưng cười xong lại thấy hơi sợ.
Tưởng bất cẩn, hóa ra đáng tin cậy lại chính tôi.
Tôi chợt thấy có một biệt to giữa kiến lý thuyết nghiệm thực tế.
Tôi thuộc lòng kỹ lý thuyết nhưng khi bắt tay vào thực lại nghĩ ra được cách gì.
Nếu phải nghĩ đến điều này từ lâu.
Thì rằng giống phụ nữ trong chuồng lợn kia rồi.
“Vương nghĩ họ để chúng dễ dàng vậy sao?”
“Cô thấy chân thực đúng gác tay lên trán, quay đầu nhìn tôi.
“Tôi nhìn ra trưởng làng thực có ý muốn quảng bá thế nhưng phải quảng bá để ki/ếm tiền mà để thu hút đến, đến đây nữa.”
Cậu nhìn thời bây giờ hai giờ sáng.
“Chỉ chúng làm đến đây vì mục đích quảng bá làng vờ chắc chắn ông làm phiền chúng đâu, giờ này rồi, đoán chừng có đến đâu.”
Cậu bước giường trên sàn nhà.
Chắc hẳn vì ngay khi vừa ngả sàn thiếp ngay.
Nghe tiếng ngáy nhẹ, thấy an tâm hơn.
Mặt trời ngày mai tiếp tục mọc.
Châu Văn, chúc chúng thuận lợi.