Kể từ đó, bố tôi trở nên giàu có nhanh chóng.
Ông dùng 500 triệu trúng xổ số đầu tư khắp nơi, dự án nào cũng sinh lời gấp đôi.
Nhà m/ua xe hơi, sắm biệt thự, cả gia đình chuyển đến sống trong căn nhà lớn.
Mẹ tôi ngày càng thon thả, dáng người đẹp đến mức ai nhìn cũng phải trầm trồ.
Em trai tôi thì thay đổi hoàn toàn thái độ với chị gái.
Không còn gọi là "đồ x/ấu xí" nữa, mà suốt ngày ngọt ngào gọi:
"Chị cả ơi…"
Có lần, Văn Cảnh thì thầm điều gì đó bên tai nó, hôm sau em trai liền đạt danh hiệu học sinh giỏi toàn trường.
Về sau còn được tuyển thẳng vào trường cấp 3 tốt nhất thành phố.
Từ ấy, cả nhà đều cưng chiều chị như báu vật, sống hạnh phúc như gia đình gương mẫu trên TV.
Chỉ có điều, chị chẳng thèm nói chuyện với tôi nữa.
Tôi và Văn Cảnh là chị em sinh đôi, khuôn mặt giống nhau như đúc.
Khác biệt duy nhất là vết bớt hình cá chép trên má chị.
Nhìn cũng không x/ấu, nhưng với bố mẹ, con gái không có nhan sắc đồng nghĩa với ế chồng.
Một đứa con gái ế chồng trong mắt họ chỉ là đồ bỏ đi.
Từ ngày vào tiểu học, mẹ đã giao hết việc nhà cho hai chị em tôi, còn bà chỉ tập trung nuôi dạy thằng em kém tôi một tuổi.
Mẹ thường xuyên m/ắng chị bằng những từ như "đồ ăn hại" hay "đồ x/ấu xí".
Câu đầu tiên mà em trai tôi học nói không phải là "ba" hay "mẹ", mà là "đồ x/ấu xí".
Văn Cảnh luôn mỉm cười, không cãi lại.
Những lúc không thể chịu nổi nữa, chị chỉ biết ôm tôi khóc thút thít trong đêm, tiếng nấc nghẹn lại, không thành tiếng.
Những lúc ấy, tôi chỉ có thể xoa lưng chị, thì thầm:
"Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Khi lớn lên, chúng mình sẽ đi bệ/nh viện xóa vết bớt, rời khỏi cái nhà này… làm điều mình muốn."
Nhưng cả hai đều không đợi được đến ngày đó...