Tôi gi/ật b/ắn người vì đột nhiên mất sức. Khi tỉnh táo lại, tôi đã bị cậu ấy đ/è ch/ặt xuống dưới.

Đồ chó!

Lời ch/ửi chưa kịp thốt ra, Tần Tuần đã chặn ngay bằng một nụ hôn.

Cuối cùng, mông tôi bị vỗ nhẹ một cái.

Tiếp theo là giọng nói lạnh lùng của cậu ấy vang lên: “Không được ch/ửi thề, đây là hình ph/ạt.”

Tôi: “???”

Rốt cuộc ai là chủ, ai là chó?

N/ão Tần Tuần có vấn đề à?

Tôi còn đang định tranh cãi thì tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, xen lẫn giọng nói quen thuộc của bố mẹ tôi.

Tôi trừng mắt với cậu ấy một cái đầy gi/ận dữ, vội đẩy ra rồi bật dậy khỏi sàn.

Trong lúc đó còn gi/ận dữ đ/á cậu ấy một phát.

Bị đ/á, Tần Tuần vẫn mặt dày mày dạn. Cậu ấy còn cố ghì sát lại gần hơn.

Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên, bố mẹ tôi đã tới.

Vừa bước vào, bố tôi đã hướng thẳng đến Tần Tuần, giọng đầy thân thiết: “Nghe nói cháu đoạt giải nhất cuộc thi mô hình toán học, sắp tới còn ra nước ngoài thi tiếp? Quả không hổ là đứa trẻ lớn lên trong nhà ta, giỏi thật! Mới đại học năm hai đã giành giải cao thế này, tương lai xán lạn lắm. Thôi, lần này bác quyết định thưởng cho cháu một khoản ăn mừng.”

Mẹ tôi nhanh nhảu phụ họa: “Đúng đấy, Tiểu Tuần đừng từ chối. Cháu vừa ngoan lại học giỏi, không như Ký Bạch nhà bác, suốt ngày lêu lổng, đầu óc đần độn. Kỳ này lại trượt môn giải tích, chẳng giống con nhà họ Thẩm chút nào, không thừa hưởng được tí thông minh nào của bố mẹ.”

“Cháu thân với nó, nhớ kèm thêm bài vở cho nó. Nó không nghe lời thì cứ đ/á/nh, đừng nương tay.”

Nghe vậy, Tần Tuần liếc tôi một cái đầy ẩn ý rồi gật đầu đồng ý.

Tôi đứng bên cạnh, như kẻ vô hình, nghe họ tiếp tục quan tâm Tần Tuần. Nhưng mẹ tôi nói đúng một điều, tôi thực sự không phải m/áu mủ nhà họ Thẩm.

Đến ngày sự thật phơi bày, không biết bố mẹ có vui mừng đến mức đ/ốt pháo không nữa.

Công ty nhiều việc.

Đến khi bố mẹ rời đi, họ chẳng thèm nói với tôi lấy một lời.

Bảo không đ/au lòng là giả dối.

Ánh mắt tôi nhìn Tần Tuần tràn ngập gh/en tị, nhưng lại không muốn cậu ấy thương hại.

Khi cậu ấy quay lưng, tôi cúi gằm mặt xuống.

“Giải tích chỗ nào không hiểu, tôi dạy cho.” Giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía trên đầu khiến tôi bực bội đẩy cậu ấy ra.

Tần Tuần là kẻ đáng gh/ét!

Rốt cuộc vẫn là thiếu gia chính tông nhà họ Thẩm, dù lớn lên trong gia đình bình thường, cậu ấy vẫn toát lên khí chất quý tộc.

Với thân hình 1m9, mỗi lần tiếp xúc gần đều khiến tôi cảm thấy bị áp chế, nghẹt thở.

Lòng tôi dậy sóng, học giải tích càng thêm phiền.

Tôi bỏ lại câu “Không cần cậu dạy” rồi chạy khỏi phòng như trốn chạy.

Vừa hay có bạn trong nhóm chat rủ đi nhậu, tôi liền đi ngay.

Uống đến tận nửa đêm, Tần Tuần gọi mấy cuộc, tôi đều tắt máy, cuối cùng tắt ng/uồn luôn cho xong.

Đầu óc tôi quay cuồ/ng, chỉ nghĩ về cốt truyện.

Từ khi thức tỉnh đến giờ chưa đầy một ngày mà tôi đã thấu hiểu sự lạnh nhạt của cha mẹ, tình bạn phù phiếm, cùng tình cảm khó hiểu của Tần Tuần dành cho tôi.

Chẳng khó để tưởng tượng ngày nào đó, tôi sẽ có kết cục thảm như trong sách.

Còn Tần Tuần, kẻ mà tôi cố bám víu, khi biết tôi chiếm đoạt hai mươi năm đời thiếu gia của cậu ấy, chắc chắn sẽ phản bội và h/ận th/ù.

Tôi sợ hãi ngày ấy đến.

Trong cơn mê man, có người ôm ch/ặt lấy eo tôi.

Đang định giãy giụa, mùi nước giặt hương chanh quen thuộc khiến tôi mềm nhũn.

Là Tần Tuần.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Sau Khi Thức Tỉnh, Chồng Đẹp Trai Và Con Ngoan, Tôi Cười Mà Nhận

Chương 18
Tôi là Omega độc ác trong truyện ABO ngọt ngào, kẻ chuyên đối đầu với nhân vật thụ. Suốt thời gian bị cốt truyện thao túng, tôi ghét bỏ chồng, bỏ bê con cái, biến gia đình êm ấm thành bãi chiến trường. Ngày tôi thức tỉnh, tôi hối hả chạy về nhà. Đồng thời, những dòng bình luận lướt ngang trước mắt: “Bao giờ Lê Thính Ngô mới biến mất? Ngán cái vai phản diện rẻ tiền này lắm rồi!” “Có chồng đẹp trai con ngoan mà không biết giữ, đúng là não đầy bã đậu!” “Chính hắn khiến Bùi Tịch Hàn và Bùi Tinh Nguyên hắc hóa thành phản diện, gây biết bao rắc rối cho cặp đôi chính.” “Lê Thính Ngô ngu xuẩn, một ván bài tốt mà đánh hỏng bét. Mau biến khỏi truyện đi!” “+1, đừng hại người khác nữa” Hơi thở gấp gáp sau cuộc chạy đua vẫn chưa thể lắng xuống. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi đã thấy đứa con trai đáng thương đứng lặng trong bóng tối. Tôi quỳ xuống ôm chầm bé cưng, đặt vài nụ hôn lên má bé. Giữa lúc ấy, chồng tôi về tới cửa, ngơ ngác nhìn cảnh tượng khó tin. Tôi đứng dậy lôi anh lại.. Chồng đẹp trai phải được hôn một tỷ cái!
764
10 Chúc Ninh Chương 15
12 Ma Câu Đêm Chương 10

Mới cập nhật

Xem thêm