Hắn rõ ràng là một người cao lớn thế kia, giờ đây lại co ro như đứa trẻ bị bỏ rơi, nửa người núp sau cánh cửa, ánh mắt đầy uất ức.
Thấy tôi nhìn sang, Lâm Lang cũng hướng mắt theo.
Ngay lập tức, tôi cảm nhận được cơ thể dưới tay mình run lên bần bật.
Tôi lặng lẽ rút tay về.
Tôi chưa kịp mở miệng, Lâm Lang đã c/ắt ngang.
Giọng tiểu hồ ly yếu ớt nhưng thanh tao vang lên:
"Chủ nhân, đây là bạn đời kết khế ước của ngài sao?"
Thú nhân vốn sở hữu nhan sắc tuyệt trần.
Rất nhiều người cuối cùng đã chọn kết khế ước với thú nhân, trở thành tri kỷ duy nhất của nhau.
Lâm Lang hỏi vậy cũng không có gì lạ.
Tôi liếc nhìn Biên Thuật, đáp khẽ: "Không phải."
"Vậy... A... là người chủ nhân thích?"
"Cậu nghĩ nhiều rồi, giữa tôi và hắn, tuyệt đối không thể."
Không biết có phải ảo giác không, khi lời tôi vừa dứt, ánh sáng mong đợi trong mắt Biên Thuật vụt tắt.
Khoảnh khắc thay đổi sắc thái ấy, chẳng giả tạo chút nào.
Tôi vô thức cắn nhẹ môi dưới.
Lòng chợt nặng trĩu.
Lẽ nào Biên Thuật thật sự thích tôi?
Vô lý thật, rõ ràng chúng tôi mới gặp nhau lần đầu.
Dù thật hay không, để tránh kích động hắn, tôi quyết định xoa dịu bầu không khí.
Tôi bước đến gần Biên Thuật, kéo nhẹ cổ tay hắn:
"Giờ cũng muộn rồi, hay là... Cậu về nhà với tôi?"
Quả nhiên, nghe đến hai chữ "về nhà", mắt Biên Thuật lập tức sáng rực.
Hắn để mặc tôi nắm cổ tay, ngoan ngoãn theo sau, không hề kháng cự.
Hệ thống từng nói, dù Biên Thuật là phản diện xảo trá, nhưng lại khát khao mái ấm đến lạ.
Lúc bảy tám tuổi, thú nhân bạch xà đột nhiên thịnh hành trong giới quý tộc.
Bọn thợ săn ồ ạt tiến vào rừng sâu, những con thú nào kháng cự đều bị gi*t sạch.
Cha mẹ Biên Thuật đã ch*t dưới tay chúng.
Khi ấy hắn còn nhỏ, chưa hóa hình nên thoát nạn.
Nhưng từ đó, hắn không còn nhà.
Sau này may mắn được ai đó nuôi ba năm, rồi cũng bị vứt bỏ.
Càng thê thảm hơn.
Nếu đưa hắn về chăm sóc chu đáo, có lẽ sẽ giảm được phần nào giá trị hắc hóa.
Chỉ có điều... "nhà" mà đông người hơn thì tốt hơn chăng?
Tôi do dự nhìn Lâm Lang đang thu mình trong góc.
Nghe nói hồ ly thú nhân giỏi chiều lòng người nhất, phòng của cậu ta cũng chưa dọn xong, thôi thì dẫn về luôn vậy.
Nghĩ vậy, tôi vẫy tay gọi:
"Còn đứng ì ra đó làm gì? Về nhà với tôi đi."
Ngay lập tức, cổ tay tôi đang nắm bỗng cứng đờ.