Tôi xuyên đến đúng ngày nguyên chủ định cuốn tiền bỏ trốn.

Do phá sản, biệt thự lớn họ đang ở cũng bị thế chấp, mấy ngày nữa phải chuyển đi.

Nguyên chủ vừa đóng gói xong đồ đạc giá trị trong nhà, định nhân lúc Bùi Vọng ra ngoài gọi xe tới chở hết đi. Tôi tối sầm mặt mũi, nếu đi lúc này thì còn mạng nào nữa?

Mở điện thoại, tôi vội hủy đơn gọi xe.

Tôi nằm vật người ra sofa. Suy nghĩ về tương lai.

Nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn cách: Tuyệt đối không trêu chọc Bùi Vọng nữa! Phải bám ch/ặt đùi hắn.

Chắc giờ này trong mắt hắn tôi chỉ là kẻ tiểu nhân đ/ộc á/c, ng/u ngốc, hoang phí.

Trước hết phải thay đổi hình tượng này, và tuyệt đối không gây rối với nhân vật thụ nữa. Nếu không với tính cách trả th/ù người chọc mình của Bùi Vọng, tôi ch*t chắc.

Dĩ nhiên không thể thay đổi ngay được, phải từ từ khiến hắn phát hiện ra chân - thiện - mỹ của tôi trong quá trình sống chung .

Vừa hay bản thân tôi trái ngược với nguyên chủ, rất giỏi tiết kiệm tiền, bởi trước kia quen sống khổ rồi. Nhất định giúp phản diện tiết kiệm vốn khởi nghiệp, hỗ trợ hắn tái xuất giang hồ!

Tôi đang mơ màng thì nghe tiếng động cửa.

Một người đàn ôngthân hình cao ráo bước vào.

Bùi Vọng về rồi.

Hắn đẹp thật, ngũ quan sắc sảo, khí chất lạnh lùng. Đúng chuẩn nhan sắc nhân vật trọng yếu trong tiểu thuyết.

Chỉ có điều ánh mắt hắn nhìn tôi sâu thẳm, không chút hơi ấm. Xem ra hắn cực kỳ gh/ét tôi.

Tôi bật dậy từ sofa. Lễ phép chào: "Chào chồng!".

Bùi Vọng khẽ ngạc nhiên, liếc nhìn phòng khách bừa bộn. Hỏi khẽ: "Đang làm gì thế?"

"Dọn đồ chuẩn bị chuyển nhà mà," tôi cố giữ vẻ mặt bình thường, "Chẳng phải sắp dọn đi rồi sao?"

Bùi Vọng nhìn tôi vài giây, ánh mắt khó hiểu.

Tôi mở to mắt thành khẩn.

Sau đó Bùi Vọng lên lầu.

Tôi nhìn đống đồ đã đóng gói, lòng tràn ngập suy tư.

Đúng lúc thiếu tiền, toàn đồ trang trí hào nhoáng, hay là thương lượng với Bùi Vọng b/án hết đi?

Kết hôn gần một tuần rồi, hai chúng tôi vẫn ngủ riêng.

Tối nay tôi vội vàng tắm qua loa, rồi lê bước đến trước cửa phòng Bùi Vọng. Gõ cửa.

Hơn chục giây sau, cửa mở ra.

Bùi Vọng đang lau tóc ướt hiện ra trước mặt. Mái tóc rũ trước trán che khuất đôi mắt, khiến tôi khó lòng đọc được cảm xúc trong đó.

"Mấy thứ dưới lầu..." Tôi đưa ngón tay ra hiệu, hỏi: "Chắc cũng không dùng đến nữa, b/án đi nhé?"

Bùi Vọng lạnh lùng ngẩng mặt: "Tùy em."

Tôi không ngờ hắn đồng ý dễ dàng thế, ngẩn người.

Khi tỉnh lại thì cánh cửa đã đóng sầm, để mình tôi đứng ch/ôn chân ngoài hành lang.

Tôi bĩu môi, đúng là gh/ét tôi đến tận xươ/ng tủy.

Về phòng, tôi lôi hết tiền ra đếm.

Trước khi kết hôn, Bùi Vọng từng đưa tôi thẻ ngân hàng với một trăm vạn. Nhưng nguyên chủ tiêu xài phung phí quá mức, nào đồ hiệu nào ăn chơi sang chảnh, đ/ốt gần hết một nửa.

Vì liên tục khiêu khích thiếu gia thật, thẻ của nguyên chủ bị nhà họ Nam phong tỏa, trước giờ cũng chẳng tích cóp được đồng nào. Nên giờ cộng dồn mọi thứ cũng chỉ hơn bảy mươi vạn.

Tôi hoàn toàn trái ngược với nguyên chủ, không có mệnh tiêu tiền.

Tuổi thơ đói no thất thường đã rèn cho tôi thói quen tích cóp, keo kiệt đến mức bệ/nh hoạn. Cảm thấy tiền nằm yên trong túi là tốt nhất, dù dành dụm bao nhiêu cũng chẳng nỡ tiêu.

Bạn bè bảo tôi bị bệ/nh, cần chữa trị. Nhưng mỗi ngày nhìn dãy số dài trong ngân hàng, tôi đã thấy hạnh phúc vô cùng.

Hiện tại Bùi Vọng đang ở đáy sự nghiệp, tôi không thể phản bội bỏ đi.

Đợi khi hắn công thành danh toại, ki/ếm được bộn tiền, lúc đó ly hôn chia tài sản, tôi sẽ sống những ngày tháng nhàn nhã. Tránh xa cuộc tranh đấu tình ái giữa công chính, thụ chính và phản diện!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm