Màn hình chợt tắt, Hứa Nam Châu vừa đúng lúc quay lại chỗ ngồi xuống.

Nhân viên phục vụ đằng sau anh mang lên một chiếc bánh layer cake tinh xảo.

“Thử cái này đi, vợ.”

Tôi nào còn tâm trạng mà để ý bánh ngọt gì đó nữa chứ.

“Cái bóng” - hai chữ này đ/âm sâu vào tim tôi.

Lúc đó, tôi đã nhìn anh bằng ánh mắt như thế nào nhỉ?

Sự dịu dàng mà anh thỉnh thoảng bộc lộ ra, những tiếng “vợ ơi” mà anh gọi.

Thực ra chỉ là muốn thông qua tôi để nói với một người khác mà thôi.

“Nghe nói…”

Tôi khó khăn mở miệng, giọng nói có hơi khàn khàn, mắc ở cổ họng:

“Mối tình đầu của anh quay về rồi?”

Giây phút đó anh liền sững người, nhưng rất nhanh tôi đã chẳng còn nhìn ra điều gì khác thường trong nụ cười của anh.

“Vợ à, sao đột nhiên em lại hỏi cái này? Em thử bánh ngọt trước đi.”

Lòng tôi dần dần ng/uội lạnh.

Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi, tôi mở lời trước phá tan bầu không khí im lặng.

“Chúng ta ly hôn đi.”

Nụ cười trên mặt anh chợt biến mất, trong mắt lại hiện lên một tầng sương m/ù.

“Tại sao?”

“Ha, làm gì có tại sao chứ… Dù sao thì chúng ta cũng đâu phải là (vợ chồng) thật.”

Tôi cố gắng để giọng điệu của bản thân trở nên nhẹ nhàng, thoải mái.

“Chắc là… ở đây có rất nhiều tiểu ca ca tóc vàng mắt xanh muốn theo đuổi em đấy, mối tình đầu của anh chẳng phải vừa hay trở về rồi sao…”

Nhưng hình như anh không được vui lắm, anh ngắt lời tôi bằng giọng điệu trào phúng mỉa mai.

“Em muốn yêu đương à? Anh cũng có thể mà.”

Tôi lắc đầu.

Không, Hứa Nam Châu, tôi không yêu đương theo kiểu tam giác tình yêu đâu.

“Anh không phù hợp, Hứa Nam Châu.”

“Lúc đầu chúng ta đã nói rõ với nhau rồi còn gì, hợp tác đôi bên cùng có lợi, thỏa mãn lợi ích riêng của mỗi người.”

“Nếu có một bên bất mãn thì cuộc hôn nhân sẽ chấm dứt.”

Tôi nói ra từng câu từng chữ của lời ước hẹn năm đó.

Hứa Nam Châu mở miệng, cuối cùng vẫn im lặng không nói gì.

Nhưng ánh mắt anh ấy nhìn tôi giống như khối mực dày không cách nào xóa nhòa, vô duyên vô cớ kéo mạnh trái tim tôi.

Tôi có hơi buồn, nghĩ thế nào cũng không hiểu được.

Hứa Nam Châu, chỉ thích một người lẽ nào khó tới vậy sao?

Khi đi ngang qua anh, tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh.

“Đừng đi mà vợ.”

Trái tim tôi như rỉ m/áu, nhưng tôi không dừng lại, và cũng chẳng quay đầu.

Đó hình như là lần đầu tiên tôi đi ngược lại mong muốn của anh.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thân Nhập Cuộc, Đôi Bên Chìm Đắm

Chương 17
Tôi và em gái là con dâu nuôi từ bé mà ông trùm Cảng Thành chọn cho hai người con trai của ông ta. Tôi đi theo nhị thiếu gia hiền hòa, lễ độ; còn em gái tôi thì đi theo đại thiếu gia - kẻ nổi tiếng b/ạo ngược và trăng hoa. 20 năm ở bên cạnh, tôi chắn cho nhị thiếu gia mười chín lần nguy hiểm đến tính mạng, những v/ết thư/ơng nhỏ thì kể không xuể. Chỉ cần anh lên tiếng, dù là dao núi hay biển lửa, tôi cũng lao vào không hề chớp mắt. Anh thích sự trung thành của tôi, nhưng chưa từng để tôi phục vụ hay đến quá gần. Tôi cứ nghĩ anh gh//ét những vết sẹ/o đầy trên người tôi, nên chưa bao giờ dám vượt ranh giới. Rồi một vụ t/ai nạ//n giao thông xảy ra, đại thiếu gia ch//ết cháy trong biển lửa. Đêm tôi đến giữ linh, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia ôm lấy em gái tôi – toàn thân đều là vết thương và thành kính hôn lên từng vết s/ẹo của cô ấy. “Những năm qua em chịu khổ rồi. Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính ở bên em.” Thì ra, người anh luôn giữ mình vì… là em gái tôi. Đêm ấy, anh nhìn tôi và nói: “Em ấy đã bị anh cả tr/a t//ấn lâu như vậy rồi, làm sao có thể để em ấy giữ tiết thờ chồng nữa? Em làm thay đi. Nhiệm vụ này còn dễ hơn mấy lần em suýt ch//ết trước đây, đúng không?” Tôi đồng ý. Xem như đây là lần cuối cùng tôi tuân lệnh anh. Không ngờ, ngay ngày thứ hai tôi “giữ lễ quả phụ”… đại thiếu gia lại trở về.
12.49 K
4 Vòng luẩn quẩn Chương 47
7 Ăn 2 Lương Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm