Tuy nhiên, tất cả bọn chúng đều cường sống sót cách kỳ diệu.
Trong số số bị dị số bình thường, đều những đỡ đẻ, sau ý, bị ra sau núi.
Cảnh sát cử đội giải những trẻ, khi dân liệu tìm thấy những sống của tiến xét nghiệm qu/an h/ệ huyết thống hay mọi người đều lảng tránh mơ hồ.
Khác tiếng rồi, mọi người đều cúi nhận những đó.
11
Bố tượng Phật chạy nhà.
Bọn quá sợ rồi, bọn đã chịu quá nhiều ứng, trì hoãn thêm nữa.
Mẹ ngơ ngác cầm sợi vàng khâu bọn chúng nhau từng một.
Cơ của mỏng cần dùng quá nhiều lực.
Bà tượng Phật khâu lên sùng kính lễ bái.
“Oan đầu, n/ợ chủ, Tam Phật thành, an giấc thu.” Mẹ ngâm nga đồng d/ao, như những tượng Phật vui lòng.
“Quế Lan.” gọi tôi, ngẩng lên, kịp d/ao thì bố đã vung mạnh xuống.
Mẹ ngã xuống đất, mặt m/áu.
Bố nhặt tượng Phật lên gọi thoại: “Tiểu Phương, đây, của chú đây. Bà ch*t rồi, của chú rồi.”
Ông tôi: “C/on m/ẹ b/éo chet đi.”
Bà r/un mò d/ao mặt đất đ/âm mạnh đùi bố tôi. "Cho ông đoạn tử tuyệt tôn!"
Bố toàn thân r/un r/ẩy, lấy thân dưới đ/au đớn, cũng ngất mất m/áu quá nhiều.
Khi sát đến, tình cờ nhìn thấy tượng này.
Bố sợ mức ném đồ đạc lên giường: “Bà thông, t/ự s*t”.
Ông ngờ ngất đ/au chứ chưa hề chet.
"Ông... giet tôi!" Mẹ yếu ớt ngẩng lên.
Cảnh sát nói hai lời giam giữ bố tôi, nhưng trước bệ/nh viện để điều trị.
Bọn nhìn những thứ người ra người m/a ra m/a giường nhịn mà thán, đúng chuyện người ra.
Bọn nhìn những sau núi, sau lượt từng nhà để giáo dục tư tưởng.
Trên dù giáo dục hay thì này cũng sớm đã tuyệt hậu rồi.
Họ năng sinh ra những bình thường, những bình thường đã bị mức tê liệt.
Trên tòa, lóc để lộ ra những vết g/ớm ghiếc than rằng chăm sóc.
Thầy bất kỳ hội nào trực tiếp giao ra việc bọn đ/ãi trước đây.
Trên gì để bàn cãi nữa, tay bọn đã gi*t 3 ruột của mình, đã tư cách nuôi dưỡng tôi.
Tất nhiên biết những điều này, lợi hại, trực tiếp tìm cách nhận nuôi tôi. Tôi trở em gái của đủ điều để nhận nuôi nhờ bố đỡ.
Bây giờ trai rồi.
12
Tôi mới rồi, Như Ý.
Cục thừa trán của sau vài điều trị tia biến nốt ruồi màu đỏ.
Tôi nhớ tiên nhà kéo “Con thật giống Quan Âm.”
Tôi học trường tiểu học phố gia cuộc thi mà yêu thích như mong muốn.
Tôi sao tôi.
Thầy mỉm cười nói gì, nhưng biết.
Thực ra, cũng giải thoát chuộc tội mình.
Thầy ngờ rằng những gì nghiên cuối cùng trở vũ khí người khác, rằng cũng kẻ gi*t người.
Tôi như vậy, hoàn toàn trái ngược, đã chúng tôi.
Làng của chúng tuyệt hậu rồi, ngoại gia đình Nhị Ni cái, nhưng nhanh, bọn rầm rộ chuyển đi. Cả như bị rủa, tràn ngập tiếng con.
Thậm chí nổi tiếng mức thu hút các gia tới đây để giải thích theo sở học, rằng gió thổi qua gây ra những tiếng như tiếng con.
Người dân bị tr/a t/ấn đi/ên, người bỏ nơi khác, số đi/ên.
Sau khi trưởng thành, hiện bị sinh, cái bát gọi th/uốc sâu đã h/ủy ho/ại cuộc đời tôi, mặc dù cũng tạo ra mầm sống mới.
"Sau thì sao ạ? Cô vậy cô thật Quan Âm sao?" Đứa ngây thơ nhìn tôi.
"Sao thể? Cô đã nói rồi, đây câu chuyện cô bịa ra mà thôi." Tôi gõ nhẹ mũi trẻ.
“Nhưng mà, cô thật giống á.” vội vàng thảo luận.
"Chúc mừng Viện nghiên Như Ý đã triển vắc xin chống dị giảm công tỷ lệ dị th/ai nhi", bản tin viết.
Tôi nhìn những trại côi, bất kể dị hay chúng đều xinh đẹp như những thiên nhỏ.