Hạ Dung Tự gặp t/ai n/ạn xe.
Tôi ngây người chớp mắt.
Cả thế giới trước mặt đột nhiên đảo lộn.
Cổ họng như bị bàn tay vô hình siết ch/ặt.
Là t/ai n/ạn?
Hay...
Hay là ông cụ đã ra tay?
Không thể nào...
Không thể nào...
Nếu là tôi thì còn hợp lý, nhưng Hạ Dung Tự là cháu đích tôn của ông cụ mà.
Hổ dữ còn chẳng ăn thịt con.
Tôi lao về phía bệ/nh viện như đi/ên, suốt dọc đường hết vấp ngã rồi lại va đ/ập.
Hành lang dài thườn thượt, mùi th/uốc sát trùng, tiếng kêu của máy móc cùng những tiếng khóc thảm thiết khiến tim gan tôi r/un r/ẩy.
Trước giờ tôi đã sợ hãi điều gì vậy?
Sự trốn chạy, sự đắn đo, sự nhút nhát của tôi đều là trò hề.
Tất cả chỉ là trò hề mà thôi.
Đáp án vốn đã được viết sẵn từ lâu.
Đề văn tiểu học: Người tôi yêu nhất.
Người tôi yêu nhất là anh trai.
Là Hạ Dung Tự.
Đứng trước cửa phòng bệ/nh, tay tôi r/un r/ẩy nắm ch/ặt tay nắm cửa.
Vì quá sợ hãi, tôi không dám mở cửa ra.
Đột nhiên…
"Tiểu Dự." Giọng nói quen thuộc khiến toàn thân tôi run lên.
Tôi quay phắt lại, nhìn người đứng sau lưng.
Nước mắt trào ra, tôi gào khóc thảm thiết: "Anh!"