“Ngươi tới rồi?”
Trong điện, Yểu đang ngồi trên ỷ, sau lưng Ẩn.
Ả thay đồ tộc, quang minh chính đại để lộ hình xăm trời, đế bị trói cột, bên cạnh có đang cầm đ/ao.
Ánh điềm đế có chuyện gì cứ nhắm ta.”
“Đương chắc nghĩ sẽ tha chứ!” Mắt Yểu lộ vẻ hung tợn, nhân nhà rõ đứa vô dụng nhu nhược, sao đột nhiên lại nên thông minh! Ngươi hiện bí mật lâu không?”
Ta mỉm lắc đầu: chỉ cảm thấy lòng dạ đ/ộc xứng đáng cái tộc.”
“Ai làm công chúa chứ! sống cảnh kiến, rằng làm sao?”
“Nhìn với bà chỉ cảm thấy nôn!”
“Lại đây nể tình lớn cùng nhau, cơ hội.”
Ả đi/ên dại, mẹ chỉ có có thể sống.”
Ta nhắm im lặng.
Thẩm Yểu lớn: tự thanh cao sao? này nên chọn c/ứu mẹ sao? Quốc gia đại nghĩa đâu? Cho chó ăn hết sao à!”
“Thẩm tự rằng rất lợi hại sao? Cho rằng c/ứu sắp xếp bên cạnh à?”
Ả cầm đắc nói, biết sao, sớm chó ta.”
“Trước c/ứu hắn, nhưng lại thần ta.”
“Còn cái Lâm Ngôn Chi kia, chẳng qua chỉ có nhan sắc, thế mà lại cự tuyệt ta! đi theo ta, còn có thể tha cái mạng chó hắn.”
“Hôm nay, chỉ có thể cùng với mà thôi!”
Ta bình tĩnh xem đi/ên.
“Nói chưa? rồi, thì lựa chọn mẹ ta.”
Lời dứt, đế đi/ên lắc đầu, nước trào ra.
Thẩm Yểm Yểm ngây vỗ bảo lắm: “Hay lắm, lắm, hổ danh Trưởng công chúa điện hạ.”
Tiếp với khuôn hiểm đ/ộc ném đoản đ/ao, “Vậy thì tự xử đ!”
Ta xoay nhặt đoản kề cổ.
Hay lắm, thanh có thể làm động cổ ta.
“Thẩm Yểu, nói, ch*t, mẹ sống.”
Ả gật đầu: nói luôn luôn giữ lời.”
Ta lưỡi bén, hít hơi sâu, giơ cao thanh đ/ao, nhắm cam chịu phận.
“Thẩm Diên!”
Một tiếng hét kế bên vang liền sau tiếng “Phập”, âm thanh lưỡi ki/ếm xuyên qua m/áu thịt.
Một thanh ki/ếm xuyên qua tim Yểu, m/áu tươi ra.
Ả khó mà có thể tin đàn bên cạnh lại làm thế: “Ngô ngươi…”
Tay lại dùng thêm Yểu đ/au đớn co gi/ật.
“Ta trước giờ chó ai cả.”
Hắn rút mạnh thanh m/áu tươi văng đầy hắn.
Tên thấy thế, liền đế, vội vàng ném cục đ/á hắn.
Hắn đ/au đớn làm rớt thanh trong tay, ngay sau đám áo đen trên nhảy kh/ống ch/ế ta.
Mẫu đế sợ đến nhũn ánh rã rời gọi nhi, Diên nhi.”
Ta bà ta, trấn an: “Không sao rồi, sao rồi.”
Lúc đi tới.
Mặt đầy m/áu, với ánh kể công: “Điện hạ, kiếp nô tài bội người.”
Ta ngạc, hỏi, thì biến đổi, ngay sau ngụm m/áu được miệng ta.
“Kẻ bội… theo ta… địa ngục!”
Thẩm Yểu biết dậy lúc nào, dùng lực cuối cùng đ/âm Ẩn.
Ả còn đ/âm hơn, lại kiệt sức, ngã đất, từ thở.
“Điện hạ…”
Ngô đ/au khổ thanh ki/ếm gắng về phía ta.
Cũng Yểu đ/âm vị trí, cách chỗ chí mạng tấc.
“Ngươi đừng sợ, đến giúp ngươi.”
Khóe miệng bắt đầu nở nụ cười, kịp cười, thì lại… dùng cây chủy thủ, do đ/âm thẳng hắn.
Lần này đ/âm trúng ngay tim.
Hắn ngạc mở to mắt, dường hỏi tại sao.
Ta cười, nói thì tai bội, chỉ có thể phân lần hoặc vô lần.”
“Ngô kỹ, dù có làm gì đi nữa, kiếp kiếp sau, cũng sẽ tha thứ ngươi.”
Nói xong, xoay cán d/ao, khoét tim hắn.
“Con hèn mọn. Kiếp trước toàn tâm toàn đối xử tốt với lại bội ta, b/án thân Yểu. Kiếp làm nh/ục lại theo ta.
“Ngươi mạt vậy sao?”
Sắc tái nhợt, môi khẽ mấp máy, dùng thở.
“Diên nhi… ta...”
“Có lỗi…”
Hắn kịp nói lời cuối, liền bị rút mạnh d/ao ra.
M/áu tươi ồ ạt vết khoét, liền ngay thở.
Ta lạnh lùng ta.
Cơ hội giải thích, chỉ dành xứng đáng.
Nhưng xứng.