Tôi vác vai mấy củ cải, quay đường cũ hang. Nhưng đi được nửa đường, đã nghe thấy tiếng bước xào xạc nền tuyết.
Tim tôi thót lại. Lẽ là nữa sao?
Đang trốn, ngoảnh đã thấy anh đứng sau lưng nhìn chằm chằm, ánh âm lãnh đến rợn người.
"Anh..." Tôi bật.
Anh đáp, kẻ mất trí, ánh cũng chuyển màu đỏ ngầu.
"Anh... là em đây..." Tôi vừa lùi vừa sợ hãi.
Nhưng anh từng bước tiến sát.
Trước khi kịp lên lần nữa, cái miệng anh đã ngoạm lấy tôi. Đầu sóc bé tí, anh chửng chẳng tốn sức.
Anh ngậm tôi mang hang, ném mạnh xuống đống cỏ khô.
"Gừ... Tiếng gầm gừ hung vọng rừng.
Tôi im thin thít, nước giàn giụa. Hóa ra mẹ nói đúng, cũng nhau.
"Sao dám ra ngoài một Anh quát "Có biết này bao thú đói không? Em tưởng mình no được mấy cái bụng?"
"Đã cấm được ra khỏi hang, sao nghe lời?!"
Tôi sửng sốt, bỗng hiểu ra anh hóa ra lo lắng cho tôi mới hóa đi/ên cuồ/ng thế.
"Em... em nhà Thỏ Xám đồ ăn." Đợi anh gi/ận, tôi đưa mấy củ cải tay áo ra. gì sẽ ch*t mất."
"Em muốn anh ch*t..."
Đôi đỏ ngầu của anh chợt chuyển màu, trở nên tối tăm thẳm.