Tim tôi đ/ập như trống đ/á/nh, tay đẫm mồ hôi, chẳng dám thở mạnh.
Tôi nuốt nước bọt, cố tỏ ra bình thản: "Thế các anh đã bắt được biến chủng chưa?"
Lục Cần lắc đầu: "Chưa."
"Vậy có biết chúng ở đâu không?"
Hắn thở dài: "Hiện chưa rõ."
Tôi thở phào nhưng lại lo lắng: Nếu bị bắt làm thí nghiệm thì toi mạng mất.
Không muốn ch*t, tôi lập nhiều kế hoạch đào tẩu khác nhau nhưng lần nào cũng bị Lục Cần tóm cổ lôi về.
Hắn nghiêm khắc cảnh cáo: "Tôi biết cậu buồn chán, nhưng bên ngoài nguy hiểm lắm."
Tôi muốn khóc: Với tôi, chính các anh mới là mối nguy hiểm đó!
Trời ơi, giờ phải làm sao đây?
Cơ hội đến vào ngày hôm sau khi chúng tôi dùng bữa sáng, hai thành viên nam trong đội có hành động thân mật quá mức.
Ơ kìa, sao họ lại hôn nhau thế?
Tôi há hốc mồm kinh ngạc.
Vương Tuyết - thành viên nữ duy nhất trong đội lên tiếng giải thích: "Họ là cặp đôi, yêu nhau mấy năm rồi."
Thì ra vậy.
Nhìn cảnh âu yếm của họ, tôi chợt nảy ra kế hoạch.
Nếu họ yêu nhau được, thì tôi cũng có thể tán tỉnh Lục Cần chứ?
Dĩ nhiên không phải vì tôi thích hắn, mà là để hắn mê tôi - thế là tôi có thể thao túng hắn, khỏi bị bắt làm thí nghiệm.
Hí hí, đúng là mình quá thông minh!
Tối đó, tôi giả vờ mộng du trèo lên giường Lục Cần.
Không ngờ trông hắn g/ầy nhưng khi cởi áo ra lại có cơ bắp cuồn cuộn như vậy, một, hai... trời ơi tới tận tám múi!
Khuôn mặt hắn dù nhìn xa hay gần đều đẹp trai xuất chúng: Lông mày ki/ếm sắc sảo, đôi mắt phượng quyến rũ, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng trông thật... hấp dẫn.
À không, ý là trông rất ưa nhìn.
Tôi giả vờ ngơ ngác: "Sao tôi lại ở trên giường anh?"
Chưa đợi hắn đáp, tôi đã giả bộ hoảng hốt: "Hay tôi lại mộng du nữa rồi?"
Tôi vỗ ng/ực tự an ủi: "May mà mộng du vào chỗ anh, chứ ra ngoài thì x/á/c sống x/é x/á/c tôi mất."
Rồi nũng nịu hỏi: "Hay là tối nay anh cho tôi ngủ chung đi, tôi sợ mộng du ra ngoài sẽ bị x/á/c sống ăn thịt mất."
Tôi vốn không nghĩ hắn sẽ đồng ý, chỉ định lấy đó làm bước đệm cho những hành động táo bạo sau này.
Không ngờ hắn lại gật đầu.
Người này tốt tính thật đấy.
Tối hôm đó, tôi chẳng làm gì cả, vội vàng thì khó thành công, sợ lố quá sẽ phản tác dụng.
Thế là tôi ngoan ngoãn ngủ một mạch trong vòng tay Lục Cần.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, chỗ của Lục Cần bên cạnh đã trống không.
Tôi rửa mặt xong đi ra, thấy đội c/ứu hộ mỗi người một việc: kẻ lau sú/ng, người thu dọn đồ, chỉ riêng Lục Cần là bận rộn trong bếp.
Động tác hắn thuần thục, cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay trông thật quyến rũ.
Trong bữa ăn, tôi giả vờ 'vô tình' cọ nhẹ chân vào ống quần hắn. Hắn liếc tôi một cái rồi tiếp tục cúi đầu ăn.
Không phản ứng gì sao???
Tôi lại đ/á/nh rơi đũa, chống tay lên đùi hắn cúi xuống nhặt. Khi tay 'lỡ' trượt vào bẹn hắn, Lục Cần đột ngột nắm ch/ặt cổ tay tôi.
Động tác mạnh bạo khiến cả bàn ngẩng lên. Hắn buông tôi ra, ho nhẹ: “Ăn cơm cho nghiêm túc.”
Hai đồng đội đang tranh cãi ai gi*t nhiều x/á/c sống hơn vội im bặt.
Đối mặt với ánh mắt dò xét của hắn, tôi nhoẻn miệng cười ngọt ngào.
Có lẽ vì tôi nhìn ngây ngô thật lòng, nên hắn chẳng đoán ra gì, chỉ đành thở dài đứng dậy bỏ đi.