Phi thuyền hạ cánh ở cảng.
Trong đám đông, Quan Thịnh nổi bật hẳn.
Vừa dữ dằn vừa điển trai, gương mặt chính trực, toàn thân rắn chắc.
Anh bước đến, nhận lấy hành lý từ tay tôi.
Tôi rụt rè đi sau lưng anh.
Với chiều cao một mét chín lăm, mỗi bước chân của anh có thể nói là dài bằng hai bước của tôi.
Nhận ra tôi đuổi không kịp, anh chậm rãi giảm tốc.
“Nhà hết đồ ăn rồi, tôi qua siêu thị m/ua ít thực phẩm.”
“Ừ, tôi cũng cần m/ua vài thứ sinh hoạt.”
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi là sự im lặng kéo dài.
Trong lúc chọn rau, Quan Thịnh hỏi tôi có kiêng gì hay đặc biệt không thích món ăn nào không.
Tôi mím môi một lúc, thành thật trả lời: "Không thích ăn cá lắm."
Quan Thịnh gật đầu.
Lúc đó tôi chưa biết, từ đó về sau, trên bàn ăn ở nhà không còn xuất hiện cá nữa.
Tôi không thích ăn cá, Bùi Ẩn lại thích.
Có một lần hắn chủ động gắp thức ăn cho tôi, tôi vui mừng nhưng rồi thẳng thắn nói mình không ăn được.
Bùi Ẩn nghe xong, lạnh lùng ném lại hai chữ: "Yếu đuối."
Tôi cười gượng: “Không yếu đuối đâu, em dễ nuôi lắm mà.”
Bùi Ẩn mặt lạnh lùng không nói gì.
Sau lần đó, hắn không còn chủ động gắp thức ăn cho tôi lần nào nữa.
...
Điều tôi không ngờ là, Quan Thịnh chuyển sang phòng ngủ phụ, nhường phòng chính cho tôi.
"Cậu là omega, tôi là alpha, với tư cách là bạn đời, chăm sóc cậu là điều nên làm."
Tôi nắm ch/ặt tay kéo vali, mũi cay cay.
"Cậu thu dọn hành lý trước đi, tôi đi nấu bữa tối."
Quan Thịnh nấu đơn giản hai món xào, thêm một nồi canh rau.
Lúc tôi thu dọn hành lý xong bước ra, anh đang xới cơm.
Hai người, một mái nhà nhỏ, ngọn đèn vàng, mâm cơm giản dị…
Suốt sáu năm qua, tôi từng vô số lần mơ tới cảnh này.
“Trường Ninh, rửa tay ăn cơm thôi.”
Hai hàng nước mắt bất chợt lăn dài nơi khóe mắt.
Tôi vội quay lưng, lau đi, khẽ đáp: “Ừ.”