Cố Xuyên cao xuống m/ắng xong, thoắt cái đã lạnh lùng giọng đầy phẫn nộ:
"Sáng nay lão tử mới em an phận giữ thế mà tối đã đến Lầu Tiêu Tương. Nghe mách lẻo, còn chẳng tin!"
"Lý Niệm, em là biết cách làm nổi m/áu đi/ên lên đấy, hả?"
Hàng mi dài chớp chớp, chẳng hề cảm thấy sợ hãi. Đưa trước mặt vẽ mấy vòng, Tiểu Hầu đã mất kiên nhẫn:
"Không hiểu!"
Ta môi, lần đầu cảm thấy làm kẻ c/âm thật tiện. Nhất là giao tiếp với kẻ tính, quả thực phiền phức vô cùng.
"Ý của A là... dáng Tiểu Hầu đ/á hùng dũng lắm ạ."
Lục Chi biết lâu hiểu được ý muốn biểu đạt. Xuyên nghe vậy khẽ nhướng mày ta: mắt em còn tinh."
Ánh mắt lướt qua đồ trên Lục Chi, rút tờ ngân ng/ực đ/ập xuống bàn. Tên công hầu bên vội vàng tiến qua chỗ Xuyên còn co rúm sợ lặp kết cục Lâm Chi.
Cố Xuyên xem xong, chẳng nói lời nào. tới, lòng bàn y. lắc.
Rốt cuộc y động đậy, vẻ mặt kh/inh khỉnh nắm dẫn đường hoàng về phía cửa. Khi ngang Lâm Chi đang được đỡ dậy ở lầu dưới, Xuyên dừng bước, chằm chằm.
Lâm Chi gi/ật y tay.
"Tưởng Trạng là nhân vật gh/ê g/ớm cỡ nào, cũng chỉ là tầm thường."
"Nếu còn quấy rầy nương tử nhà lão tử sẽ tới phủ Ngô đ/ập g/ãy giò chó của ngươi trước mặt lão ta!"
Lâm Chi co rúm cắn răng không cãi lại. buông Xuyên, làm động tác thuộc với Lâm Chi.
Đó là thuở thiếu thời, thư viện đọc còn chỉ ngoài cửa. Gã đã nghĩ ký này.
"Là ý gì?"
"Là ngươi ta."
Mỗi lần với đồng hứa mang bánh về hay định m/ua vở, đều dùng động tác sẽ thầm mong chờ, trở về.
Cho đến lên thuyền hoa, qu/an h/ệ chúng thay đổi, trò cũng biến chất.
Giờ đây, trước mặt Xuyên, Nhìn ánh mắt bỗng rực, trở lòng bàn Xuyên.
Lâm Chi, ngươi hãy tự đến lấy mạng!