Em đột nhiên rất nhiều.
Bữa tối, nó năm rồi thứ sáu.
Mẹ đ/ập tay rơi nó: "Ăn ăn, biến mất rồi, mày trạng ăn!"
Suốt ngày hôm đó, và nơi tìm nhưng thấy bóng dáng.
Em nhìn chiếc vỡ rồi ngẩng lên nhìn mẹ.
Đôi nó đen thẫm hố sâu.
"Đói quá." Em nói.
Ánh ấy khiến rùng mình.
Chị kéo Em đi, nấu thêm nó.
Mẹ nắm tay này gì đó ổn?"
Anh T/át hương nó rồi, sao đâu. Trẻ con đang lớn, bình thường."
Mẹ cáu kỉnh: "Đồ hại, nữa nhà chẳng gì mất."
Mẹ đuổi ra khỏi bếp, cấm nấu nữa.
Đêm đó, bốn em chúng ngủ chung phòng.
Tiếng ngáy vang lên phòng, ngày mệt mỏi khiến mọi người thiếp nhanh chóng.
Nhưng tài nào chợp mắt.
Bỗng tiếng sột soạt bên cạnh.
Em đang ngồi dậy.
Nó lục lọi tủ cũ, tìm thấy túi vải bụi.
Đây là phẩm m/ua từ đám đầu tiên cả, thể là di vật đầu.
Son và phấn đóng từ lâu, nhưng em bôi lên cách cẩn thận.
Nó soi gương, gương hiện lên trăng mờ.
Tôi muốn ngồi dậy nhưng cơ thể nặng trịch, đeo chì.
Tiếng thét x/é đêm đ/á/nh thức tôi.
Trời sáng, đang em giữa sân.
"Con đi/ên này! Mày vẽ m/a chê hờn này hả?"
Chị can ngăn, ba ra xa.
Dưới trời, gương em trông hại quá, phấn nền dày cộp, trắng bệch, lông mày và môi được đen và đỏ chói, nằm chỏng chơ trên làn da xanh xám.
Chị nói: "Mẹ ơi, con đến đẹp rồi. Đánh hỏng lấy ra tiền hồi môn?"
Mẹ dừng tay, gi/ật phắt túi phẩm rồi quát em rửa mặt.
Giờ cơm trưa, chỉ thiếu cả.
Mẹ bảo từ sáng thấy đâu, chắc tìm vợ.
"Con đàn bà ch*t ti/ệt, tìm được về đây tao nó tay!" răng.
Chị ba "Đợi tiền hồi môn em út, m/ua vợ mới ấy được mà."
Em cúi gằm ăn, im thin thít.
Tôi để ý thấy hôm nay nó rất ít.
Như thể...
...nó đói nữa.