Ngày độ Từ Đại Trị núi ấy, bị họ đ/è trên đất.
Anh ta quần tôi, dơ bẩn miệng anh ta cứ thế chui tôi, mấy cái bạt khiến mất hết năng phản kháng.
Ngay khi tuyệt vọng cho tất cả hết, thì Cố gái qua đó, c/ắt ngang họ.
Tôi tài nào thể ngờ được, chạy ra khỏi cửa nhà thì bị gái Cố phát hiện.
Hai họ theo muốn giải thích với tôi, nhưng ngờ tình hình thay đổi hoàn toàn.
Trong đêm đen tàn khốc đó, Cố bị mấy tên du côn phát đi/ên trói lên cây, gái bị trói chân tay.
Bọn chúng đ/á/nh đ/ấm Cố, lại dùng bình rư/ợu khiến mặt mũi ấy chảy đầy m/áu.
Tôi nhìn vết ấy, đ/au khổ khóc thành tiếng, song gái thì khác, ấy hề rơi giọt nước mắt chỉ là dùng nói ngừng kí/ch th/ích đám Từ Đại Trị, để sự chú đám đàn s/ay rư/ợu này trung mình.
“Mấy chỉ thế thôi sao?”
"Mấy ngoài cưỡng ép với m/ua b/án thì chẳng thể cưới được vợ đúng không?”
“Đồ dụng, đám dụng ng/u ngốc.”
Th/ần ki/nh yếu ớt mẫn cảm đám Từ Đại Trị bị kí/ch th/ích mạnh chúng màng đến mọi thứ mà nhảy về phía gái.
Gần cùng cuối cùng gái cũng dùng đ/á vụn c/ắt dây trên tay tôi, đẩy mạnh ra ngoài:
"Chạy!”
"Niệm Kiều, chạy đi!”
"Đừng quay lại!”
Nhưng đến cuối vẫn quay lại.
Tôi âm thầm trốn góc cây, bịt ch/ặt miệng, nhìn họ Cố hơi xuống sườn núi, lại gái hang rừng.
Mãi cho đến khi chúng rời đi, mới mềm chân chạy ra, tay đào cơ thể gái ra.
Ngay đêm đó, cõng cơ thể gái tới gõ cửa nhà trẻ.