Ta tên Khương Tụng, truyền thừa nhất của Bế Khí gian này.
Năm bốn tuổi, vẫn trẻ m ồ ô i, ư ớ p nửa củ khoai với h ó h phố.
Sau khi thắng, gặp được sư của mình.
Sư ông lão mạp, ông nói có căn ố đặc biệt, hỏi có muốn trở thành đệ của ông không.
Ta hỏi ông:
“Làm đệ của người có được ăn khoai nướng không?”
Sư nói: “Có.”
Thế gia nhập môn của sư phụ.
Môn của chỉ có sinh vật sống.
Sư ta, ta, già.
Nghe nói này sống được ngàn năm, phương pháp của nhìn chằm chằm nghìn năm, hít rãi.
Hãy tưởng tượng mình này, trăm năm thở, ngàn năm ăn uống, ngàn năm động đậy.
Đó phu hơi.
Còn phu hơi đến mức cực hạn Bế Khí công.
Bởi vì hít chậm, hít thở.
Khi Bế Khí, trạng thái ngủ đông, ăn, uống, thở, trình trao đổi chất đến mức tưởng tượng nổi.
Năm lăm tuổi, xuất sư, phu học thành công, thậm chí còn vượt qua sư phụ.
Nhưng rất nhanh ra, xuất sư dường có tác dụng gì.
Người thành phu, có ki/ếm mở thiên môn.
Còn phu của thành, chỉ có rất rùa.
Lão già đó thật x ả o qu y ệ t, cảm thấy mình bị ông l ừ a, năm qua tập chỉ để cô đơn.
Nhưng sư cho cơ hội chất vấn người.
Sư thầm thương tr/ộm bà góa họ qua lại bằng thư lặn lội đường xa để đến với người trong mối duyên muộn.
Còn ta, ông cho rằng thành công, có tự lập tự cường rồi.
Thế năm lăm tuổi, lại lần nữa phố.
May mắn thay, sư có qu/an tốt, bá bá từ môn khác trong giang hồ lần lượt nuôi nấng ta.
Hôm nay học ki/ếm pháp Mi ngày lại múa đại đ a o ngày Bạt Đao, cứ thang.
Cứ vậy gặp được Sở Khiêm.