Con cún nhỏ của anh trai tôi

Chương 3.

08/11/2025 19:29

Những ngày sống ở nhà họ Tần của tôi chẳng có gì thay đổi.

Ngoại trừ việc anh trai tôi thích bắt tôi luôn ở trong tầm mắt của anh ấy.

Chỉ cần ở cùng anh ấy, tôi đã cảm thấy như ngồi trên đống lửa.

Tôi khẽ thều thào: "Anh ơi, em làm xong bài tập rồi, em về phòng nhé?"

Anh ấy ngước mắt nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm.

Trái tim tôi đ/ập thình thịch.

"Gh/ét việc ở cùng anh đến thế sao?"

"Không... không phải đâu ạ."

"Vậy thì ngồi đây. Lại ngồi cạnh anh."

Tôi chỉ dám ngồi xuống thảm dưới chân anh.

Anh ấy ném cho tôi chiếc máy tính bảng: "Chơi đi."

Tôi im lặng nhận lấy, anh ấy giơ tay xoa đầu tôi.

Như đang vỗ về một chú cún.

Thời gian ở nhà họ Tần, tôi thấy khó khăn.

Thời gian ở trường, tôi thấy còn khó khăn hơn.

Tôi học tại ngôi trường quý tộc đắt đỏ và tốt nhất.

Nhưng rõ ràng, tôi không cùng đẳng cấp với bất kỳ học sinh nào ở đây.

Dù được nhà họ Tần nhận nuôi, nhưng mọi người đều hiểu rõ bản chất sự việc.

Họ xem tôi như trò tiêu khiển.

Cũng có người gh/ét cay gh/ét đắng cái vẻ nhút nhát, yếu đuối như con gái của tôi.

Họ nói những kẻ hạ đẳng như tôi người nào cũng bốc mùi.

Đây đều là nguyên văn lời họ nói.

Khương Kiều thích b/ắt n/ạt tôi nhất, hễ anh ta chọc tôi là cả lớp đổ dồn ánh mắt về phía anh ta.

Như thể anh ta là người hùng vậy.

Hôm nay anh ta lại nói: "Ồ, đến sớm thế?"

"Không phải rửa bát làm bữa sáng cho người ta à?"

Tôi im lặng lấy sách ra, anh ta vòng tay qua cổ tôi.

Hỏi tôi: "Cả nhà ch*t sạch, chỉ còn lại mình mày sống sót đi làm osin cho nhà người ta, cảm giác thế nào?"

Tim tôi đ/au nhói, đầu ngón tay cầm sách trắng bệch.

Anh ta tiếp tục: "Giang Thi Ngữ còn bảo tao học hỏi mày đấy, học cái gì? Học cách ch*t bố ch*t mẹ như mày à?"

Nói rồi anh ta cười ha hả.

Giang Thi Ngữ, cô gái anh ta thích.

Còn tôi chỉ vì giảng cho cô ấy hai bài toán.

Mà phải hứng chịu bao nhiêu á/c ý của anh ta.

Tôi nhìn thẳng vào mặt anh ta, không kìm được nữa đ/ấm thẳng một cú.

Anh ta ch/ửi gì tôi cũng nhịn được, nhưng không thể ch/ửi bố mẹ tôi.

Tiếc là tôi không thắng được trận đ/á/nh này, khi tôi và anh ta được bạn bè tách ra.

Anh ta nói: "Mày đợi đấy, để bố mẹ tao biết chuyện này, mày sẽ biết tay."

Tan học tôi không dám ra về ngay.

Tôi khóc rất lâu trên sân thượng.

Vì tổn thương, vì yếu đuối, vì h/oảng s/ợ.

Tôi biết những người ở đây đều giàu có quyền thế, còn tôi chẳng có ai nương tựa, chẳng ai che chở.

Tôi không còn là đứa trẻ có thể về nhà mách bố mẹ khi bị bạn đ/á/nh ch/ửi ở trường nữa rồi.

Tôi thậm chí không biết ngày mai mình sẽ đối mặt với điều gì.

Nhà họ Tần sẽ đối xử thế nào nếu biết tôi gây chuyện thị phi?

Ở cái tuổi mười mấy, không nơi nương tựa, nhút nhát và mong manh.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm