17 – Ngoại truyện
Sau đó, tôi về nhà dưỡng thương suốt một kỳ nghỉ.
Th/uốc của Tiêu Thanh Chi đúng là có tác dụng, giúp tôi hồi phục linh lực rất tốt.
Liễu Thanh gia gia sau đó kể tôi nghe, Tiêu Thanh Chi đạo hạnh cao hơn ông rất nhiều, không biết đã sống bao lâu rồi, nhưng cảm thấy hắn sẽ không hại tôi, nên mới không xuất hiện.
Mà nói gì thì nói, sau khi phong ấn Hạ Thương, công đức và đạo hạnh của tôi cũng tăng lên không ít...
Nhưng tôi vẫn nhớ cảnh Tiêu Thanh Chi ép Hạ Thương trấn giữ phong ấn, còn bắt tôi dùng m//áu vẽ trận pháp.
Tôi không nhịn được mà châm chọc hắn:
"Chả trách Hạ Uyên không thích anh."
"Tôi cũng rất gh/ét anh."
Tiêu Thanh Chi là kẻ chính tà lẫn lộn, miệng ngọt như mật, tâm địa lại sâu không lường được.
So với hắn, tôi thích Hạ Thương hơn, bề ngoài thô lỗ bá đạo, nhưng thực ra lại chu đáo hiền lành, ngoài cứng trong mềm.
Tiêu Thanh Chi có vẻ quen với việc bị gh/ét, thản nhiên nói:
"Không sao, dù sao cuối cùng thì các người cũng sẽ quay lại tìm tôi thôi..."
Tôi: Kh/inh thường!
Haizz… không biết bao giờ Hạ Thương mới thoát ra được, liệu chúng tôi còn có thể gặp lại nhau không.
Quà sau này định tặng cho em gái, để tôi thay anh ấy đưa vậy.
(Hết)