4.
Cứ như vậy, tôi đã lợi ở lại nhà ừm, phòng dành cho khách.
Mặc địa điểm ở có chút khác so với dự định tôi.
Buổi tối, về nhà rất sớm, bên cạnh anh lại có phụ có dáng rất sẹc si.
“Hinh Vũ, sắp xếp lại tài liệu phòng làm việc đi.”
“Vâng, thưa chủ Thẩm.”
Lúc phụ thấy tôi thì khựng lại cắn môi, vẫn gì.
Sau khi ăn tối xong, hai họ phòng làm việc, ở đó suốt tiếng đồng hồ vẫn chưa có dấu hiệu muốn ngoài!
Tôi ở bên ngoài vò đầu bứt tóc, lo lắng đi lại lại.
Người phụ tên Hứa Hinh Vũ này đơn giản, là ký kiêm mai trúc mã nam chính.
Một nửa những hiểu lầm nam chính và chính đều do cô ta ý tạo ra, phải là đối phó.
Quản gia già đứng ở xa hiền lành:
“Cô Trần, nếu có yêu cầu gì, cứ việc với tôi.”
Mắt tôi sáng lên:
“Yêu cầu gì được sao?”
“Tất nhiên, chủ đã dặn phải đáp ứng mọi yêu cầu cô.”
“Vậy giờ chuyển hành lý tôi sang phòng chủ đi!”
Quản gia: ?
Tôi chần bên ngoài thêm nửa tiếng cuối nhịn được đẩy cửa xông vào.
Tôi mặc chiếc váy ngủ hai dây, dựa khung cửa.
“Chủ Thẩm, ta tắm rồi, chờ anh lâu lắm rồi đó.”
Tay cầm bút khựng lại ngột, “Em...”
Tôi chân khẽ khều ống quần anh lên, dùng chân móc chân anh.
Cả tôi thế dựa anh, điều chỉnh đến tư thế thoải mái, cọ.
Cơ ngay lập tức cứng, giọng khàn khàn:
“Ngoan, anh còn chút việc nữa...”
Tôi bĩu môi hài lòng:
“Việc gì chứ, lẽ còn quan trọng hơn em à?”
Người đàn ông gì.
Ngay sau đó, anh nắm lấy bàn tay đang quậy phá quay sang Hứa Hinh Vũ nói:
“Hôm đến đây thôi, cô về trước đi.”
Hứa Hinh Vũ kinh ngạc: “Nhưng mà, chủ Thẩm...”
“Ra ngoài!”
Cuối phụ đó bày mặt tin được, có rời ánh mắt đắc ý tôi.
Tôi hiểu cô ta, sao đây phải là việc kẻ cu ồ ng việc như có làm được.
Tôi khách vỗ vai Dực: rồi, tôi đây, làm phiền anh làm việc nữa.”
Tuy nhiên, tôi bị siết ặ t lấy.
Anh gạt sạch tài liệu trên bàn, ôm tôi lên bàn, cúi lạnh nói:
“Đi? Còn muốn đâu?”
Tôi nhịn được cổ.
“À đó... Phụ sao có quan trọng bằng việc được? trước đây.”
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng kêu kinh hãi quản gia.
“Cậu chủ, rồi, cô Hinh Vũ xảy chuyện rồi!”