7.
Kiếp nghe theo nên hết quân binh và ám vệ mới khiến tứ cố vô cuối phải nhận kết cục bi thảm.
Lần này đã cho quân binh nhanh chóng kiểm toàn bộ quân.
Hạ quân, có một binh từng xông pha trên chiến trường ta.
Ta thu quân Tống về tay, bất cứ nơi nào qua chúng quân binh cũng hô vang một câu.
“Tôn thiếu quân lệnh!”
Trong Hộ Quốc Tướng Quân phủ, xứng hai “Tướng chính ta, chưa giờ cả.
Nhìn thấy binh nhớ đến lúc chia tay, tiểu đầu đã bí mật cho quân lệnh.
Ta và tiểu đầu nương tựa nhau nhiều năm như vậy, không dám kiếp khi nhận được tin qu/a đ/ời ấy cảm thấy thế nào.
May đã cho cơ hội trọng lần nữa.
8.
Khi đến đường, nhìn thấy trừng to hai mắt.
“Thanh hôm trong nhà xảy chuyện lớn như ngươi đã đâu thế? Yến tiệc hôm xảy chuyện ngươi không chăm sóc tốt cho muội đúng không?”
Thẩm Như Vân cũng quay nhìn ta, vẻ vô khó coi.
“Chắc chắn ngươi, chắc chắn tỳ nhà ngươi đã h/ãm h/ại Uyển nhi chúng ta…”
Nói xong Thẩm Như Vân về phía ta.
Ta mình giơ tay nắm lấy tay đang Thẩm Như Vân, đẩy một cái, xuống đất.
“Ngươi phản rồi, nghịch nữ! Sao ngươi dám tay bối.”
Phụ đ/ập gầm lên.
Ta quay nhìn ngồi trí chi “Một tiểu thiếp cũng dám hô bối đích nữ sao?”
“Hầu phu nói không sai thiếp chính thiếp, vĩnh viễn không được bước dưới ánh trời.”
“Tỷ tỷ, cái này tỷ nói sai rồi! Mọi đẳng, không có ai đã cao quý hơn ai cả.”
Nhị thánh thiện như sen đột nhiên tiếng.
Ta cười liếc nhìn Thẩm Vân một cái: “Mọi đẳng nhưng điều không gồm kẻ đắm mình trong trụy lạc.”
“Hơn nữa, nếu như mọi đẳng, thiếp chính cũng không nhau, nếu không tại sao muội không đồng ý đến làm tiểu thiếp chứ?”
Nàng nghẹn họng: “Chuyện này…”
“Uyển nhi tài nữ nổi danh thiên hạ, thừa sức xứng Hoàng tử, sao có làm thiếp chứ?”
“Ngược ngươi, đến lớn lớn bên cạnh nam nhân, không biết tự ái, chắc chắn gh/en tị Uyển nhi nên mới hại con bé.”
“Bốp” một âm thanh giòn vang lên…
Thẩm Như Vân che khuôn đỏ mình, vẻ không dám tin nhìn ta.
“Cái thứ giá thấp kém! Người đâu, xuống, đường Tống sao có để một tiểu thiếp thấp kém bước được?”
Sau quay nhìn tốt đường Tống nơi thờ tộc, tất cả được thờ đây có cốt khí.”
“Phụ để cho thiếp đến đường làm ầm ĩ, có để bậc Tống mắt hay không?”
“Ngươi!” không nói nên lời.
Ta cho hết họ khỏi đường, còn dâng hương cho tông Tống gia.
Kiếp Tướng Quân sụp đổ, tông bên trong đường cũng ném khắp sàn nhà, cuối thành tro bụi.
Không có ai nhớ quân Tống đã đẩy nhiêu quân địch, lấy đầu nhiêu quân địch.
Đời này qu/a đ/ời khác đã đổ nhiêu m/áu trên chiến trường, nhiêu x/á/c quấn trong da ngựa, nhiêu nước mắt bi thương đã rơi xuống.