Nhiễm Nhiễm

Chương 12+ 13+14

10/09/2024 11:18

12

Sau ngồi lên theo gian, tham trại hè, thuận lấy được điểm xét tuyển.

Với điểm kết quả học tập vốn tốt, đỗ trường Đại học Kinh đợi.

Cuộc sống học vị nhiều so tưởng tượng.

Bên cạnh cố gắng học đạt điểm cao, tham thực công tác đoàn thể, câu lạc bộ tích kinh nghiệm.

Kết thúc năm ba, chị mà quen qua diễn học thuật bày tỏ m/ộ mời nhập công ty chị sau tốt nghiệp.

Đó công ty mà kỳ ngành đều ước được lương dẫn hội phát triển nghiệp rộng mở.

Tôi ngay lập tức đồng ý.

Cuộc sống dường quá hoàn hảo.

Nhưng duy nhất thiếu sót Chiêu.

Ngày hôm đó trước viện, trả lời câu động tác ném bánh bò thùng cách nghệ.

...

Nhưng cú ném quá ư nghệ thất bại, cơn gió cuốn chiếc túi.

vệ sinh công cộng, vàng chiếc lên.

Khi lại, dưới gốc cây dáng cậu.

Chỉ vài chục ngắn tan biến khí.

Sau nhắn tin gọi điện khoản WeChat tên "Người h/ồn" đều được tin nhắn trả lời.

Tôi chuyển số mượn nhận, cuối số đó khoản tôi.

Khi trường, chủ nhiệm được chuyển trường.

Chuyển đâu?

Không biết.

Khi bước khỏi phòng, thấy chủ nhiệm họ rất giàu có, kỳ phụ huynh nào thấy đến. Cho khiQuý chuyển đi, vẫn từng gặp ba ấy."

Cậu thiếu niên duy nhất chứng kiến tuổi mười nhàng cơn gió, nhàng đi, hình.

Sau tôi.

tận Kinh, gào khóc dưới chân tòa ký túc xá gặp thầy thầy bà ta.

"Hứa Nhiễm, hối nhất đời sinh mày."

Tôi khóc nức nở, liên tục xin lỗi: "Mẹ ơi, xin lỗi, xin lỗi. bây giờ Kinh ở nhé? ki/ếm được hết."

Cuối đồng lên tôi.

Xuống xe, bà theo đoạn, đó đúng hai hộ giữ bà lại.

Tôi viện được khép kín.

Mẹ bị hai hộ giữ ch/ặt, cố đ/á/nh ch/ửi rủa bằng lời lẽ thô tục.

Cuối kiệt bắt khóc lóc, van xin đừng bỏ bà ở đây.

Tôi đầu: "Không, suốt quãng đời ở đây."

"Tiểu Nhiễm, mà, đối xử vậy…"

Tôi cười nhạt: "Đúng con."

"Vậy nên dụng mang bánh lấy tiết học lách ki/ếm được Đường Hà Dũng. Ông chẳng số đó trả n/ợ mà m/ua rư/ợu, m/ua vé số, nửa tháng tiêu hết sạch."

"Khi gái đang tiếp khách ở ngoài, hề nghĩ đẩy hoàn nguy hiểm nghĩ ki/ếm được rất nhiều đình."

Ngay ân oán kiếp kiếp đáng tôi.

Tôi tiến gần, cúi bà ta: "Trước luôn cố gắng tha thứ mẹ, luôn nghĩ dù chút yêu thương dành tôi."

"Nhưng thất vọng buộc phải chấp trên đời đáng cha mẹ, số đó."

Mẹ ngột sụp đổ, khóc lóc thét gào, miệng lẩm bẩm âm thanh rõ.

Còn quá mệt mỏi cứ nữa.

Tôi ký tất các giấy tờ đồng viện t/âm th/ần đi.

Kiếp xin tha thứ ba dượng.

Vậy nên ấm áp ấm áp.

trả th/ù tình.

13

Sau cứ trôi qua.

Tôi tưởng cuộc sống cứ thế trôi qua cách bình lặng.

Nhưng buổi trưa nắng đẹp, trở ký túc xá, thấy ở dưới lầu.

Một ông mặc đồ đen, cao lớn, đẹp trai cắm quần cách ơ.

Cậu đứng dưới gốc cây hoa quế, mái bị gió rối, đang trả lời câu ríu rít bạn phòng tôi.

"Cậu bảo à?"

"Hai qu/an h/ệ vậy?"

Quý ngâm lát, khẽ mỉm "Cô sếp tôi."

Có cơn gió qua, dường cảm được phía tôi.

Chúng đối nhau dưới ánh nắng, nhau lâu.

Cậu nghiêng "Lâu gặp, chào sếp."

Cuộc hội ngộ tiên sau bao xa cách kết thúc bằng đ/á/nh tả bốn mươi phút.

"Cậu tưởng nam tiểu thuyết luyến à? Biến mất lời biệt hả? à?"

Quý ôm x/in tha thứ: "Sếp, sai sai mà... Này, đ/á/nh đừng đ/á/nh mặt chứ? Nhất gương mặt điển trai vốn nó bao gái mệt đấy... Thôi được được sai rồi!"

Đánh mỏi chúng nhau bánh bò.

"Tôi chút phải xử lý, công chúng vốn phải bảo mật." tôi.

"Vậy hỏi.

Quý ngâm lúc đầu: đúng vậy."

"Cậu dám thẳng mắt tôi!"

"Thôi được được thừa không."

Quý lườm cách lúng túng: "Tôi trường ngoại lệ."

"Chủ yếu vì kiếp trước câu quá khổ, giàu lòng trắc ẩn."

"Nên giúp đỡ chút."

"Cậu thấy thế nào?" mặt gần: "Có phải thấy đẹp trai không?"

Tôi lạnh lùng đáp: "Cút!"

Tôi Chiêu, lần phải ngột không.

Cậu thừa nhận: "Dù phải mà."

"Nhưng gặp hơn..."

Quý đi: "Thôi được đâu."

Tôi vai "Này."

"Gì?"

"Tôi muốn."

"…"

"Cười tươi vậy sao?"

Ánh nắng chiếu xuống, đôi mắt nụ cười được dát lớp vàng.

Đột nhiên cảm thấy rất vui.

Bởi vì lai, chúng rất nhiều khoảng đẹp đẽ.

14. phải kết thúc"

"Vậy nên?"

Trong phòng học trống, đang vẽ vẽ lung tung, bạn ngồi sau bục quét trên máy "Lần ở bên bao lâu?"

Quý hình đã."

Cậu vài câu lên giấy ngâm nga: "Kiếp tựa giấc mộng phù du, vạn vật hư vô. Bao lần mộng nhau."

Bạn nhấn nhầm quả bom, màn hình game lập tức hiện Game Over, tức gi/ận ném chuột "Câu nối lủng củng thế đủ ngữ tức ch*t mất."

"Tôi ngữ văn, ông lão râu trắng dạy, nhớ nào nữa."

Quý cách thờ ơ, hạ bút, vặn vẹo cổ.

Bạn nhún vai, cảm thán: tinh."

Quý phải vậy à?"

Người quét ông dài, mặt mũi thanh tú, trông yêu tinh.

Thực tế, quả thực yêu tinh.

Nghe sờ ng/ực mình: "Ừm, đúng vậy."

Nếu sĩ kiểm ông hét lên vì sợ hãi.

Bởi vì nhịp tim.

"Mà yêu không?"

Người ông hỏi.

Quý đầu: "Tôi biết, cứ nghĩ tất nhờ tôi."

Hứa nghĩ linh bị tiêu diệt được sống nhờ Chiêu.

Nhưng phải vậy.

Quý h/ồn, phong ấn linh h/ồn, đối phương sống lần nữa.

Người thực Nhiễm.

Sự cam mãnh liệt đ/á/nh cô, thân đó.

"Sao Muốn ơn à?"

Người ông tỏ kh/inh thường.

"Không đâu, sớm muộn thôi, muộn sớm. Nếu đảo gian, học đàng đâu. Cứ mỗi lần phát bài kiểm học án xong, đảo tới lúc trước mất!"

"Quý Chiêu, đừng nghĩ khác x/ấu xa cậu!"

Người ông châm chọc: bao giờ biết?"

"Để suy nghĩ đã..."

Quý xong cánh phòng học ngột bị đẩy ra.

"Không cần suy nghĩ đâu, hết rồi."

Người ông Chiêu, bước vào, sau lúc lâu, nở nụ cười ranh mãnh chờ.

Người khiển cuối gặp nhau.

Trong lai, rất nhiều câu chuyện vị xảy phải không?

Hết.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Ký Sự Vượt Biển

Chương 5
Năm thứ mười hai sau khi kết hôn, chồng tôi đưa tôi ra nước ngoài du lịch, đến Guinea Xích Đạo, một quốc gia nhỏ ven biển ở châu Phi. Rừng mưa nối tiếp bãi cát, rồi lại hòa vào biển cả mênh mông không thấy bờ. Một nơi có phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp nhưng lại cực kỳ hẻo lánh. Trước chuyến đi, tôi không ngờ rằng chính hai chữ "hẻo lánh" này mới là thứ chồng tôi nhắm đến. Lúc tờ mờ sáng, chúng tôi ra khơi trên chiếc thuyền máy buồm do một người dân địa phương lái. Khi bờ biển dần khuất khỏi tầm mắt, bốn bề chỉ còn biển nước mênh mông, anh ấy ngồi bên mạn thuyền vẫy tay gọi tôi: "Lại đây xem, có sứa kìa". Tôi đờ đẫn nhìn anh, rồi lại cúi xuống dòng tin nhắn trên điện thoại. Giữa trời đất bao la, sóng biển cuộn trào dữ dội, tôi nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch: thình... thình... thình... Dòng chữ trên màn hình điện thoại viết: ĐỪNG RA BIỂN. CHỒNG CÔ MUỐN GIẾT CÔ.
Hiện đại
Sảng Văn
Tình cảm
0
cai thuốc lá Chương 7