Thuyền Âm Phủ

Chương 26

18/04/2025 12:21

Chỉ thấy một đại hán cao chín thước mặc áo xanh đứng lơ lửng giữa không trung, mắt phượng râu dài, mặt đỏ như táo chín, khí thế bức người.

Tôi bật dậy khỏi mặt đất, ông Quan Vũ hiển linh rồi!!

Bà Tiêu vừa thấy Quan Vũ xuất hiện, hét thất thanh một tiếng, quay đầu bỏ chạy. Không ngờ Quan Vũ giơ tay phải lên, thân thể bà nội bỗng bay vọt lên không, hóa thành một thanh đ/ao sắc lạnh uy phong lẫm liệt.

Đao vừa cầm trong tay, Quan Vũ vung một nhát, luồng đ/ao quang chấn động trời đất x/é toạc màn đêm, tựa hồ cả bầu trời bị ch/ém thành hai nửa.

Bà Tiêu còn chưa kịp kêu lên, cái đầu to đùng đã văng lên không, thân thể đổ gục xuống đất.

Tôi kích động đỏ mặt tía tai, quả nhiên không hổ là Võ Thánh Quan Vũ! Hôm nay tận mắt chứng kiến mới biết khí phách anh hùng, đấng nam nhi đích thực phải như thế này!

Quan Vũ một tay cầm đ/ao, chợt liếc nhìn ông nội, trầm giọng nói: "Giao long này vốn là hương hỏa từ binh khí của ta, Thanh Long Yển Nguyệt đ/ao hóa thành. Nó tác yêu tác quái, là lỗi của ta. Hôm nay đã trừng ph/ạt xong. Ngươi là hậu duệ gia tướng Chu Thương của ta, sao dám có hành vi hạ tiện như vậy? Ph/ạt ngươi trăm năm bưng đ/ao hầu ta, đi đi!"

Lời vừa dứt, Quan Vũ chỉ tay về phía miếu Quan Đế. Ông nội lập tức hóa thành pho tượng đ/á, bay vút về phía ngôi miếu.

Lòng tôi bồi hồi trăm mối, muốn mở miệng xin tha cho ông. Nhưng uy áp từ Quan Vũ quá mạnh, há hốc mồm mãi mà không thốt nên lời.

Quan Vũ khẽ liếc nhìn tôi. Mắt tôi tối sầm, ngất lịm đi...

**Ngoại truyện 1**

"Chị gái ơi, ông bà bảo đi chỗ khác sống mà xa lắm, sao cả tháng nay không gọi điện? Không sao chứ?"

"Cái miệng xui xẻo! Ông bà khỏe thế cơ mà, lo làm gì. Ăn cơm đi..."

Nhớ lại cuộc nói chuyện trưa nay với chị, tôi thở dài. Ông bà già cả rồi còn đòi sang nước ngoài sống như thanh niên, đúng là bái phục.

Nhà chẳng giữ tiền mặt, để lại cho hai chị em một rương vàng bạc đ/á quý han rỉ, như vừa vớt từ đáy hồ lên. Không biết nên vui hay lo.

Tôi đi đến trước miếu Quan Đế, nhìn tượng vị thần tướng cầm đ/ao đứng bên cạnh ngài Quan, không giống Chu Thương gì cả, nhưng lại có cảm giác rất quen, cứ như đã từng gặp ở đâu, mà nghĩ mãi không ra.

Thanh đ/ao cũng kỳ lạ, miếu Quan Đế nơi khác đều là Chu Thương cầm đ/ao, riêng miếu làng tôi lại để thần tướng ôm ch/ặt lấy đ/ao, đ/ao dính lấy người, khiến Quan gia như một cái đèn pha bên cạnh.

Một ngôi miếu kỳ quặc. Một ngôi làng kỳ quặc.

Tôi bật cười lắc đầu, thắp nén hương cho Quan Thánh. Về thôi, chị gái còn đợi ở nhà...

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Nghịch Mệnh

Chương 9
Tôi từng cứu Thái tử lưu lạc nơi dân gian, sau này vào phủ Thái tử làm Lương đệ. Nhưng thiên hạ không biết Lương đệ Trần Ngọc Nương. Chỉ biết Thái tử và Thái tử phi sống hòa thuận đẹp đôi. Tôi bị Thái tử phi làm khó trách phạt, Tần Sơ thờ ơ đứng nhìn. Đêm đến lại xót xa vì tôi bôi thuốc. 'Ngọc Nương, nàng và Cá Lóc là điểm yếu của cô, cô càng che chở nàng, càng không giữ được nàng.' Tôi gạt tay hắn, im lặng không nói. Trước mắt lướt qua từng dòng bình luận: [Trời ơi, xót xa cho nam chủ quá, vì nữ chủ mà nhẫn nhịn suốt.] [Nữ chủ hiểu chuyện đi chút đi, nam chủ mới là người khổ nhất...] Sau này, Cá Lóc chết đuối. Tôi điên cuồng cầu xin Tần Sơ minh oan. Nhưng hắn lại nói, đó là tai nạn... Nơi vắng người, hắn đỏ mắt, giọng nghẹn ngào: 'Thái tử phi là đích nữ thừa tướng, cô không động được nàng. Ngọc Nương, nàng phải hiểu cho cô.' Những dòng bình luận quen thuộc lại hiện ra: [Nam chủ cũng đau lòng lắm, hy sinh đâu ít hơn nữ chủ.] [Nữ chủ thật sự nên trưởng thành hơn, suốt ngày chỉ biết làm nũng...] Tôi khẽ gật đầu nhận lời. Đêm đó, tôi phóng hỏa thiêu rụi sân viện Thái tử phi. Trong biển lửa ngút trời, tôi nhìn những dòng bình luận cuồng loạn mà cười gằn: 'Tần lang à Tần lang, chúc mừng ngươi từ nay về sau... không còn điểm yếu!'
Cổ trang
Báo thù
Nữ Cường
1
Tuyết Nóng Chương 14