Đám đông bắt đầu xôn xao.

Bốn phía vang lên tiếng thì thầm bàn tán.

Ninh Thiện Chi mặt mũi không tốt, còn tôi thì… tái mét.

Tôi vốn không thích làm trò trước đám đông, nhưng đến nước này, tôi thực sự không thể nhịn nữa.

“Sao thế? Cuối cùng không giả vờ nổi nữa à?”

Tôi cư/ớp lời trước khi Ninh Thiện Chi kịp mở miệng.

“Rốt cuộc cậu muốn gì? Cậu đã lừa tôi bao nhiêu chuyện rồi?”

Tôi bước lên gần, chất vấn dồn dập.

Ninh Thiện Chi thoáng chút hoảng hốt, nhưng vẫn giả ngây:

“Anh Văn Dụ, em nghe không hiểu anh đang nói gì…”

“Còn giả vờ? Vậy cậu dám nói vết bầm trên mặt cậu là vì lý do gì không?”

“Mặt em…?” Ninh Thiện Chi ngây ra một lúc, rồi lập tức biến sắc.

“Cha em Ninh Trường Thanh đã tìm đến anh rồi!?”

Ninh Trường Thanh — đương kim chủ gia tộc họ Ninh, cha của Ninh Thiện Chi. Chuyện này tôi vẫn còn nhớ rõ.

Tôi không trả lời, chỉ lặng im.

Gương mặt Ninh Thiện Chi biến đổi liên tục, cuối cùng nghiến răng bước lên nắm lấy tay tôi.

Tôi theo phản xạ rút tay ra.

Nhưng khi thấy biểu cảm nhói đ/au thoáng qua trên gương mặt cậu ấy, tim tôi bỗng thắt lại.

Cảm giác đó xa lạ đến mức khiến tôi sợ hãi.

Nhân lúc tôi lơ đễnh, Ninh Thiện Chi liền túm lấy tay áo tôi:

“Anh Văn Dụ, đi theo em. Ở đây không tiện nói chuyện.”

Chúng tôi trốn chạy.

Ninh Thiện Chi kéo tôi đi, băng qua bụi hoa, qua con đường nhỏ vắng bóng người.

Chính là lối tắt mà lần trước tôi từng chỉ cho cậu ấy.

Cậu kéo tôi chạy đến tận sau khu giảng đường — nơi mấy con mèo hoang thường tụ lại.

Ninh Thiện Chi định nói gì đó,

nhưng chưa kịp cất lời, nước mắt đã trào ra.

Tôi chợt có cảm giác, cậu ấy bây giờ giống như một con mèo hoang.

Một con mèo hoang mà tôi từng “nhặt” về.

Cả hai dần dần bình tĩnh lại.

Ninh Thiện Chi lên tiếng trước:

“Anh Văn Dụ… nếu em thật sự đã lừa anh… anh có tha thứ cho em không?”

Tôi im lặng.

Vì chính tôi cũng không biết câu trả lời là gì.

Lý trí tôi ra sức kéo tôi lại, nhưng cảm xúc thì như con nước vỡ bờ.

Không thể dừng lại được.

Nó sắp cuốn phăng luôn cả lý trí tôi.

“Anh…”

Tôi đang chìm trong suy nghĩ hỗn độn, còn chưa kịp nói xong.

Thì đã không phát hiện Ninh Thiện Chi đang đến gần.

“Xin lỗi…”

Sau gáy tôi chợt đ/au nhói, rồi trong khoảnh khắc, tôi mất đi toàn bộ ý thức.

Trong giây cuối cùng trước khi bóng tối ập đến, tôi cảm thấy có ai đó ôm ch/ặt lấy mình.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

[BL] Điên Cuồng Vì Em

Chương 55.
Bị bạo lực học đường một cách ác liệt, tôi đã lấy hết can đảm tìm đến tên sát nhân hàng loạt đang chạy trốn khỏi sự truy nã của cảnh sát. Gã ta đưa đôi mắt như sói đói nhìn tôi, bàn tay xăm trổ kẹp điếu thuốc, bên cạnh còn treo mấy con dao dính máu khô, nhếch môi khinh khỉnh. Tôi run rẩy như thỏ nhỏ, trong lòng đã sợ muốn chạy đi, cầm trong tay xấp tiền nát nhăn nheo mà mình tích cóp được, gần như van nài: "Anh, xin anh giúp tôi." Gã còn chẳng thèm nhìn. "Muốn thuê tôi thì nhiêu đó không đủ đâu. Nhóc con, không muốn ch.ết thì chạy nhanh đi." Tôi rơm rớm nước mắt nhìn gã. Gã đã động lòng. Gã nói, gã là đồng tính, nếu tôi chịu lên giường với gã thì lũ bắt nạt kia sẽ biến mất khỏi thế giới. Mẹ tôi bị lũ khốn nạn ấy hại chết. Dù có hoảng sợ thế nào thì lòng hận thù đã dâng đến đỉnh điểm, tôi cắn răng đồng ý, ngủ một đêm với gã. Vì một đêm điên cuồng này, gã sát nhân ấy đã dùng cả đời để bảo vệ tôi. **** Cảnh báo: Truyện theo hướng tâm lí, má.u me, u ám nặng đô, có tra tấn bạ.o lực, gi.ết người. Tâm lí yếu xin cân nhắc trước khi đọc. ***** Vui lòng không đánh đồng thế giới trong truyện và ngoài đời. Không cổ xúy các hành động trong truyện, xin cảm ơn!
5.14 K
5 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
7 Tiểu Lỗi Chương 56
11 DẤU HÔN NGỤY TRANG Chương 17.

Mới cập nhật

Xem thêm