“Em gái nhỏ, sao mặt em đỏ thế này?”
“Sao lại thở dốc mãi thế?”
“Nhìn em còn đổ mồ hôi nữa, có muốn đi với anh ra chỗ khác không…”
Tôi thở hổ/n h/ển, từng hơi từng hơi dồn dập, nhìn những bóng người lay động trước mắt.
Tại sao tầm nhìn của tôi lại bắt đầu mờ đi rồi?
Tôi cảm thấy cực kỳ bất ổn, dùng cả tay lẫn chân bò ngược lại muốn quay về, nhưng mãi vẫn không đẩy được cánh cửa kính.
Có người nắm lấy chân tôi, có người vuốt ve cánh tay tôi.
Một bóng người hét lên rồi lao đến, đẩy đám người kia ra.
Anh ta đi ngược sáng, đưa tay về phía tôi: “Em không sao chứ? Có cần giúp không?”
Giữa một đám ông chú hói đầu, anh ấy như phát sáng.
Tôi nắm ch/ặt lấy tay anh ta, giọng nói nghẹn ra từng chữ từ kẽ răng: “Đưa tôi đi.”
Tôi đã chọn đúng một người bình thường, anh ấy đưa tôi đến bệ/nh viện.
Tôi làm kiểm tra toàn thân rất kỹ, kết quả là không có vấn đề gì.
Nhưng tôi nóng bức khó chịu đến cực độ, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh là nước miếng suýt nữa trào ra.
Chắc chắn là do cái mộc nhĩ hồng mẹ tôi bắt tôi ăn.
Tôi mất kiểm soát, kéo anh ta vào khách sạn.
Bóng giường lay động, anh ấy thở dốc, quay đầu sang một bên, biểu cảm trên mặt còn lúng túng hơn cả tôi.
Tôi không hiểu vì sao mình lại trở thành một người dễ dãi như thế này.
Đến khi đầu óc tỉnh táo lại, trời vẫn chưa sáng, tôi lén dậy mặc đồ, định quay về hỏi mẹ rốt cuộc là chuyện gì.
Vừa mặc áo ng/ực xong, liền có người nắm lấy cổ tay tôi.
Giọng anh ấy vẫn còn khàn khàn, tai đỏ bừng: “Anh sẽ chịu trách nhiệm với em.”
Anh ấy nhìn thấy vệt m/áu đỏ trên giường.
Tôi cũng nhìn thấy rồi.
Nó có hình dáng giống hệt cái mộc nhĩ hồng mà mẹ tôi đã chọn hôm qua.
Tôi ngây người, mãi sau mới nhận ra mùi trong phòng cũng quen thuộc đến lạ.
Giống hệt khoảnh khắc hôm qua khi mộc nhĩ hồng bị hái xuống.
Ngọt lịm, nhưng lại tanh mằn mặn.