Bố tôi bế nhà một con dài bằng cánh tay.
Đó là giống Koi màu bảo giống vượng tài lộc, phải chăm sóc cẩn thận, đúng là bảo bối.
Đây không phải lần mang về.
Nhưng tôi nghĩ, đây là con ông nhất tới giờ.
Cá tỉnh lại, quẫy đ/ập lo/ạn trong bồn nước. Bố cúi xuống gần, nó liền phun bọt phía ông, dùng đuôi t/át vào mặt bố.
Tôi run bần bật, rụt mới bước vào xem cho vui, mình sau khung cửa.
Nhìn con đắt tiền lắm, chắn cũng không bằng tôi.
Lỡ đang gi/ận phát hiện tôi, lại bị ăn đò/n nữa mất.
Ai ngờ ông tính của tôi lại chẳng hề tức gi/ận.
Ông xoa cá, cười hề hề: "Đừng phí công vô ích nữa, mày không thể được đâu."
"Dù có ch*t, cũng đừng hòng trở lại."