Được rồi, đây chắc chắn một tên đ/ảo.
Ta phúc, thiên hạ này làm gì còn ai khổ sở nữa?
Tiêu Thượng Hoài và Trương Thiên liếc nhau một cái.
Trương Thiên bấm đ/ốt ngón toán vài lượt, sau đó đầu.
Ta hiểu nổi trò c/âm đi/ếc bọn họ, khoát sang quan sát Kỳ Lục.
Hắn hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng… gì đặc biệt.
"Tiểu hữu và công tử này chút phận."
Lời Trương Thiên kéo ta về thực tại.
Ta khó hiểu ông ta, chờ ông ta tiếp.
"Minh huyện, Thắng Trang."
Minh huyện… Thắng Trang…
Nơi ta bị g/ãy chân, bị ép ăn xin.
Ta lại sang Kỳ Lục.
Dáng người lớn này, khí chất ngốc nghếch này, gương chút quen thuộc này…
Không lẽ… hắn?
Kỳ kích động ôm quyền:
"Ân công!"
Tiêu Thượng Hoài khẽ nắm lấy ta.
Ta sang giải thích với hắn:
"Không phải ngươi hỏi ta vết s/ẹo lưng từ sao? Chính do ta hắn, sau đó bị đ/á/nh."
"Đau không?"
"Không đ/au, đ/au ta được nữa."
Ánh mắt áy náy vô cùng Kỳ khiến ta cảm thấy khó chịu.
Ta sự không thích để người khác mang ơn mình.
Nếu muốn báo đáp, ta đề nghị hết bạc đi.