Thỏ Con Muốn Chạy Ư?

Phần 2

16/11/2023 18:48

2.

Sau khi nhận tin nhắn, tôi h/oảng s/ợ đến mức gần như làm rơi điện thoại. Tôi quay đầu và nhìn thấy Thẩm Trí Viễn đang đứng ở tầng hai quán bar.

Anh ấy trông rất lịch lãm, mặc chiếc áo sơ mi trắng hàng ngày, cúc áo đầu để hờ hững làm lộ xươ/ng quai xanh bắt mắt cùng cặp kính mắt gọng vàng thời thượng. Đôi mắt lạnh lùng như thể xuyên thẳng qua tim tôi.

Anh ấy vung tay gọi điện thoại.

Tôi cầm điện thoại, đầy sợ hãi: "Dạ."

"Anh vừa quay video đấy." Anh ấy dọa dẫm tôi!

Nếu mẹ tôi biết tôi xuất hiện ở quán bar lúc mười giỡ rưỡi tối, hậu quả sẽ thật khó lường.

Cẩn Cẩn nắm ch/ặt tay tôi:

"Đừng lo lắng, hãy nhớ mục tiêu của chúng ta. Hãy cho anh ta thấy tất cả mặt x/ấu của cậu, để anh ta không bao giờ để mắt đến cậu nữa."

Ở trước cửa phòng VIP, tôi cố nặn ra nước mắt, vừa khóc vừa bày ra dáng vẻ uất ức cùng tủi thân:

"Trí Viễn,sao anh lại muốn chia tay với em? Em yêu anh nhưng mà sao anh nỡ bỏ rơi em. Em buồn quá nên mới đến quán bar giải khuây."

Đối diện với khuôn mặt nhem nhuốc nước mắt, tôi muốn anh ấy tránh xa tôi, không nhìn đến tôi và không muốn liên quan đến tôi nữa!

Thực tế, Thẩm Trí Viễn đã lùi lại hai bước.

Tôi nhếch khóe môi, nhưng không ngờ, giây sau anh ấy lại nắm ch/ặt tay tôi và mỉm cười:

"Em hiểu lầm rồi, anh không đến đây để chia tay với em. Anh đưa em đến gặp một số người bạn."

Anh ấy dẫn tôi đến bàn của họ và ôi trời ơi... những khuôn mặt quen thuộc, đều là giáo viên của tôi! Và tôi, với chiếc áo croptop ngắn cũn, quần bó sát, mắt khói, môi đỏ bầm…

Thiên địa ơi! Xin hãy gi*t tôi đi, hãy đem tôi cùng sự nh/ục nh/ã này lên Sao Hỏa đi

Châu lão sư cười hỏi: "Trí Viễn, đây là bạn gái cậu à?"

"Hôm nay trong tiết của tôi, con bé cười vang trong lớp sau khi nhận được tin nhắn. Hóa ra là cậu gọi con bé đi chơi tối nay."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
6 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm