Vùng đất không tưởng

Chương 2

05/08/2024 10:42

Ký ức phủ đầy bụi ùa lên trong lòng.

Chuyên ngành đại học tôi chọn là chuyên ngành sinh vật, nhưng nói thật lòng tôi không hề thích sinh vật.

Sở dĩ khắc khổ nghiên c/ứu chuyên sâu, thậm chí học tiến sĩ tìm đàn anh tiến cử, thành công làm học trò của giáo sư Ngô Hoành, người đứng đầu tiến hóa sinh vật học trong nước.

Hoàn toàn là vì năm 15 tuổi, đã xảy ra một chuyện khiến cả đời này tôi khó có thể quên được.

Tôi vĩnh viễn không thể quên đi ngày hôm đó.

Đó là một buổi chiều nóng nực, tôi và em trai về nhà bà ngoại dưới quê chơi, bà ngoại rất vui vẻ, vào ruộng hái dưa hấu cho chúng tôi.

Thế nhưng chúng tôi đã đợi rất lâu mà bà ngoại cũng không trở về.

Thế là, tôi và em trai đến ruộng dưa tìm bà, không nhìn thấy bà ngoại ở trong ruộng, thế nhưng tôi đã nhìn thấy người tr/ộm dưa hấu.

Một bóng đen nằm trong ruộng, nhồm nhoàm gặm dưa.

Tôi lúc đó đã cầm gậy lên, hét lớn một tiếng “tên tr/ộm dưa”, tên đó bỗng gi/ật mình, cả người cứng đờ.

Sau giây lát, bóng người lùn thấp, từ trong đám dây dưa nhô lên.

Trong nháy mắt đã đến gần hai mét!

Hắn ta là người nằm trong ruộng dưa sao?

Nỗi sợ dày đặc tăng nhanh đi/ên cuồ/ng, tôi hét lớn, dẫn em trai bỏ chạy.

Nếu như là người bình thường, tôi sẽ không sợ, song trên cổ người trước mắt này lại trống không, căn bản không có đầu!

Con mắt tựa chuông đồng ở lồng ng/ực, giống như dã thú.

Tôi dẫn em trai ra sức chạy bạt mạng, thở không ra hơi, mới dừng lại ở bên dòng suối.

Em trai rất khát nước, đã uống nước mát trong dòng suối.

Tôi canh chừng cho thằng bé, để nó tự đi, thế nhưng việc khiến tôi sợ hãi đã xảy ra.

Em trai đã biến mất rồi!

Thời gian bằng một cái chớp mắt, mà đã biến mất.

Tôi vội vàng trèo vào dòng suối, tìm ki/ếm nửa ngày cũng không tìm được em trai, ngay khi sắp tuyệt vọng, tôi đột nhiên vớt được một thứ.

Nhưng khi tôi nhìn rõ, là hai con mắt, tôi đã ngất xỉu ngay tại chỗ.

Đó là một cái đầu người...

Đợi khi tôi tỉnh lại đã ở trên giường nhà bà ngoại.

Tôi nói với người lớn về người không đầu, thế nhưng không có một ai trong bọn họ tin tưởng, nói là ảo giác do tôi bị say nắng sinh ra mà thôi.

Chỉ có em trai tin tưởng tôi.

Song điều thật sự khó tưởng tượng được rằng, đến cả tôi bọn họ cũng không tin, nhưng tại sao lại tin em trai?

Người lớn nói rất nhiều, thậm chí chính bản thân tôi cũng nghi ngờ, ngày đó có thật sự say nắng khiến thần trí không tỉnh táo hay không.

Hoặc là, vốn dĩ không có người không đầu?

Mãi đến hai tuần sau khi sự việc xảy ra, tôi dần dần nhớ lại một chút chuyện...

...

Cái đầu tôi vớt lên đó là sống đó.

Mặc dù mặt của đối phương, tôi có hơi mơ hồ, nhưng đã nhớ ra những chi tiết khác.

Ngày hôm đó, tôi không có mất ý thức ngay lập tức, cái đầu kia hỏi tôi:

“Cậu là tộc Phi Lô hay tộc Vô Thủ?”

Tôi sững người hồi lâu, mới nói: “Tôi là dân tộc Hán.”

Nghe được đáp án này, cái đầu mỉa mai mấy tiếng: “Hóa ra là một con sâu đáng thương chưa thức tỉnh.”

“Mi mới đáng thương!”

Tôi phản bác ngay lập tức: “Mi đến thân người cũng không có!”

Cái đầu tràn đầy thương xót nhìn tôi, thản nhiên nói:

“Loài người chỉ có hai loại, hoặc là không có đầu, hoặc là không có thân, mi là cái thá gì?”

Nói hết, nó vút vào không trung bay đi.

Tôi đuổi theo nó, hét lớn: “Mi nói láo, người đều có đầu và thân, n/ão là một trong những cơ quan quan trọng nhất của con người!”

Cái đầu trong không trung như cười như không nhìn tôi:

“Đây là suy nghĩ của mi? Hay là suy nghĩ của cơ thể mi? Hay là nói... là đầu của mi nói cho mi biết?”

Đầu tôi ầm ầm.

Suy nghĩ vừa rồi là hiện ra trong đầu của tôi, là đại n/ão nói cho tôi biết...

Suy nghĩ của đại n/ão, là suy nghĩ của tôi sao?

Câu hỏi này vừa xuất hiện, n/ão của tôi rất nhanh đã nói với tôi:

“Đúng vậy đúng vậy...”

Nhưng điều khó hiểu là, cơ thể bắt đầu không nghe sai bảo, không ngừng vỗ vào đầu!

Ý thức của tôi đã hỗn lo/ạn.

Chìm vào hôn mê.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nhật ký thường ngày của chim hoàng yến ngày kiếm tiền tỷ

Chương 11
Khi Tịch Yến dẫn người tìm được tôi, tôi đang mang cái bụng bầu vượt mặt ngồi ở vỉa hè ăn lẩu cay. Tịch Yến – thái tử gia của giới thượng lưu Bắc Kinh, từng vì theo đuổi tôi mà đứng dưới lầu nhà tôi suốt nửa năm trời. Tôi đã tin vào tình cảm chân thành ấy. Cho đến khi “bạch nguyệt quang” của anh ta ném cả xấp ảnh giường chiếu vào mặt tôi, bảo tôi cút đi. Trong ảnh, Tịch Yến ôm cô ta, cười rạng rỡ, nụ cười khiến tim tôi đau nhói. Vậy mà giờ đây, anh ta lại lạnh lùng xuất hiện, ánh mắt dừng trên bụng tôi: “Ghê thật, Cố Tuế Tuế, mới rời xa tôi bảy tháng mà đã có cả con rồi đấy à!” Tôi nắm lấy tay anh ta đặt lên bụng mình, mắt nhìn thẳng không chớp. Ngón tay Tịch Yến khẽ run: “Của tôi?” “Của chó.” – tôi đáp.
0
3 Chúng Ta Chương 18
10 Linh Sam Sau Cơn Mưa Chương 13
12 Đúng Thời Điểm Chương 18

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

HỆ LIỆT CỬA HÀNG NGƯỜI GIẤY (PHẦN 7) - CHỊ EM TRANH CHỒNG

Chương 4
Tác giả: Ăn Không No Không Vui Editor: Ting Ting Tang Tang Trong cửa hàng người giấy của tôi xuất hiện một đôi vợ chồng. Người vợ khẽ vuốt bụng bầu, cả người run rẩy, sợ hãi nép trong lòng chồng. Cô ta run giọng hỏi tôi: “Ở đây có thể trừ quỷ không? Tôi cảm thấy có một con quỷ đang bám lấy mình.” Cô ta nói không sai. Lúc ấy, trên đỉnh đầu cô ta quả thực đang có một nữ quỷ, toàn thân bê bết m//áu, ngồi nhìn chằm chằm hai người họ. Tôi vốn chỉ làm ăn với người ch*t, không làm việc cho người sống. Nhưng thấy vậy, tôi vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: “Cửa hàng này mở ở giao lộ âm dương, đã có thể bước vào đây thì e là hai người sắp gặp đại nạn rồi.” Người đàn ông khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt, chửi ầm lên rồi đẩy vợ ra: “Anh đã nói rồi, mấy chỗ này toàn lừa gạt. Trước tiên dọa người ta sắp gặp đại nạn, sau đó moi tiền!” Anh ta nói xong thì bỏ đi. Người vợ lại không đi theo, mà thay đổi hẳn vẻ mặt sợ hãi ban nãy, khóe môi nhếch lên một nụ cười. “Không trừ được quỷ cũng không sao. Vậy có thể cho tôi gặp nó một lần không?”
Linh Dị
0
Ba Ngày Rưỡi Chương 6
Nam Diễm Quỷ Chương 10