Tôi chạy thục mạng về phía trước bằng toàn bộ sức lực của cơ thể.

Hoa Vũ Linh triệu hồi tất cả rắn, côn trùng, chuột và kiến ​​mà cô ấy có thể gọi lên được nhưng số lượng dã nhân quá nhiều, không biết có thể chặn được bao lâu.

“Đù, đừng kéo tôi.”

Tôi nhảy ra khỏi cửa hang, quay đầu lại nhìn thì thấy Vương Thúy Bình đang nắm ch/ặt cánh tay của Giang Hạo Ngôn, bị cô ta giữ lại nên Giang Hạo Ngôn không chạy được xa, hai người gần như vẫn đứng im ở chỗ cũ.

Phiền thật, tôi lại đành chạy ngược lại, kéo lấy tay còn lại của Vương Thúy Bình.

Hai người chúng tôi gần như phải kéo Vương Thúy Bình chạy cùng, sau lưng toàn tiếng “vù vù” của đám côn trùng.

Tôi không dám quay đầu lại, không biết đã chạy được bao lâu, Hoa Vũ Linh bị ngã vì rễ cây mọc tràn lan trên mặt đất, bỗng dưng phun ra một ngụm m/áu lớn.

“Hoa Vũ Linh, cậu có sao không?”

Tôi vội vã chạy qua đỡ cô ấy, mặt Hoa Vũ Linh trắng bệch như tờ giấy, yếu ớt xua tay.

“Không chạy nổi nữa rồi, tiêu hao quá nhiều năng lượng, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi.”

Chúng tôi ngồi tựa lưng vào thân cây, lấy nước và thức ăn ở trong túi ra. Tôi uống hết sạch chai nước khoáng, đi tới ngồi xổm trên mặt đất, dùng nắp chai xúc m/áu mà Hoa Vũ Linh vừa phun ra vào trong chai.

“Kiều Mặc Vũ, cậu làm gì thế?”

“Trong cơ thể cậu có Kim Thiền Cổ, không thể lãng phí chỗ m/áu này được, đến khi đó sẽ bôi lên ki/ếm Thất Tinh để đối phó với tà linh.

Hoa Vũ Linh: “... Cậu tiết kiệm quá rồi đấy.”

Côn trùng bay tán lo/ạn xung quanh, Hoa Vũ Linh nói với bọn tôi cách đó không xa có một căn nhà nhỏ bằng gỗ, có lẽ là nhà ở tạm thời của người hái th/uốc trên núi.

Bọn tôi tìm thấy căn nhà nhỏ bằng gỗ, tôi bày ra trận pháp gần để ẩn giấu mùi của mình đi, trời đã là buổi tối.

Tất cả mọi người đều đã sức cùng lực tận, tôi đ/ốt lửa trại trong nhà, mọi người ngồi quanh đống lửa nghỉ ngơi, Vương Thúy Bình ôm bụng đi vào phòng vệ sinh sau nhà.

Tôi kể lại hết những gì xảy ra trong hai ngày gần đây, Hoa Vũ Linh vốn đang ngủ gật cạnh tường cũng phải gi/ật mình tỉnh giấc.

“Kiêu Dương Q/uỷ Cô, vĩnh dĩ vi hảo?”

“Bảo sao, hóa ra đám dã nhân này là Kiêu Dương!”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Chúc Ninh

Chương 15
Em gái luôn dễ dàng có được sự ưu ái của tất cả mọi người. Bất kể là người thân hay người lạ, không có ngoại lệ. Chỉ vì một câu nói của em ấy rằng không có phòng tập nhảy, tôi đã bị sắp xếp đi ký túc xá. Trong những năm tháng tuổi trẻ tự ti, nhạy cảm đó, Giang Tứ là sự cứu rỗi duy nhất của tôi. Vì thế, khi biết tin em gái chuyển đến trường, tôi đã rất căng thẳng. Mất hồn đến mức chuông tan học cũng không nghe thấy. Giang Tứ cười lười biếng, gõ nhẹ vào đầu tôi: "Sợ tôi bị người khác cướp đi đến vậy sao?" “Chết tiệt, đứa nào đi đứng không nhìn đường...” Giây tiếp theo, tiếng mắng chửi của Giang Tứ khựng lại. Em gái tôi đứng dưới ánh nắng, mỉm cười với anh ấy. "Xin lỗi nha, em lỡ va vào anh." Ngày hôm sau, tôi theo lệ thường đến lớp Giang Tứ tìm anh ấy để học bù. Nhưng lại nghe thấy giọng nói lười biếng của anh: "Chậc, em gái cô ấy cũng không tệ như cô ấy nói." "Còn khá đáng yêu nữa."
0
7 Tin Vào Tình Yêu Chương 23

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Phản kích tuyệt địa

Chương 9
Mẹ tôi là thiên kim tiểu thư thật sự, được một tỷ phú giàu có bậc nhất - ông ngoại tôi tìm về. Thế nhưng, đoàn tụ với gia đình chưa đầy nửa năm, bà đã qua đời. Tôi hứng thú bừng bừng đến dự tang lễ, chỉ để trộm một nắm tro cốt của bà đem về cất giữ. Tại lễ tang, thiên kim giả mạo cũ chỉ vào vạt áo rách của tôi, vừa khóc vừa nói: "Cháu gái đáng thương quá!", rồi van xin ông ngoại đem tôi về nhận tổ quy tông. Ông ngoại đỏ hoe mắt gật đầu, đưa tôi về nhà ông. Ban đêm, đầu giường của tôi bị đặt một con chuột bị mổ bụng, trong bụng nó nhét một mảnh giấy. Trên đó viết mấy chữ đẫm máu: “Chào mừng đến địa ngục, công chúa nhỏ của tôi.” Toàn thân tôi run lẩy bẩy. Không phải vì sợ hãi., mà là vì... phấn khích tột độ. Tôi vốn là ác nhân bẩm sinh - nữ hậu duệ Miêu Cương duy nhất lấy thân nuôi cổ.
Báo thù
Gia Đình
Hiện đại
471