28
Bình Châu, cỏ chiến hỏa th/iêu đ/ốt ch/áy đen, trên mặt đất ngổn ngang những thây chỉnh, mùi tanh nồng nặc.
Tiếng gào thét đ/âm ch/ém vang lên bên tai, m/áu b/ắn ra tung tóe tàn sát liệt, trông như những đóa mai nở rực trên nền tuyết trắng.
Tiêu Tịch mặc trên mình áo giáp đen tuyền, trên mặt toàn là vết m/áu, rõ là m/áu quân địch, hay là của chính hắn.
Hắn vung thanh ki/ếm tay, như biết mệt mỏi.
Một tên b/ắn sượt qua má vệt m/áu dài.
Tiêu Tịch ngước mắt m/áu nhiễm lên, ánh mắt tàn mà kiên định, ngưng thành chấp niệm tên.
Hắn thanh ki/ếm tay lên, lưỡi ki/ếm nhỏ giọt m/áu tươi.
Hắn thương chiến trường liệt, hắn vẫn cứa quân từng tên rồi từng tên.
Đột nhiên hai tên trung đến, đ/âm trúng đùi cắm thẳng vào ng/ực.
Hắn choạng vài sau nửa quỳ trên mặt thanh ki/ếm cắm xuống chống đỡ cơ tàn tạ lâu.
Đêm dài sắp tàn, xa xa tia sáng mỏng manh xuyên qua bóng hóa ra bình minh.
X/á/c ch*t rải khắp nơi, hắn hơi híp mắt, tựa như cuối cùng cũng biết mệt, hắn chầm chậm nhắm mắt lại, hô hấp từ dừng hẳn.
Đạn tín ầm ầm nở rực trên bầu đang dần hửng sáng, báo lợi của Bình Châu, Hoàng Thành bạn trận.
Một thanh niên cầm đ/ao tiến bên Tiêu Tịch Ngọc, ki/ếm lên, thứ ánh sáng lạnh lẽo chợt thoáng qua, vẻ như muốn ch/ặt thủ cấp của hắn.
Ta gi/ật mình tỉnh giấc, ngồi phắt dậy thở hồng tượng đ/áng s/ợ mơ tựa như vẫn ngay trước mắt.
Lúc này, sắc ngập m/ù trắng xóa, trán ta lấm những giọt mồ hôi.
“Trân Châu.” - Ta cất giọng khàn khàn.
Trân Châu ở phòng bên lên, rót cốc nước đưa “Quận chủ gặp á/c mộng ạ?”
Ta gật đầu, nhận lấy cốc nước, bạch ngọc trên tay kêu lên lanh lảnh.
Ta khắc kinh văn, từ bình tĩnh lại.
“Đến chùa Tướng Quốc.”